Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HẮC NGUYỆT CHI QUANG HẬU CUNG - PHẦN 4 - Thì ra hắn tên Cao Mặc Hoài

Cập nhật lúc: 2024-03-30 10:54:21
Lượt xem: 154

10.

 

Lúc này, đám người bên ngoài đã bắt đầu thúc giục.

 

Thải Nguyệt nhìn ta với vẻ mặt thương cảm.

 

"Cô nương..."

 

Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên Thải Nguyệt nhìn thấy cảnh này, Phùng Lương đệ vốn dĩ thích bắt nạt người khác.

 

Ta đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, lau đi lớp phấn son mà Thải Nguyệt đã trang điểm cho ta vào buổi sáng, thoa một ít phấn nước lên mặt và môi.

 

Lại dùng đá vẽ chân mày thoa một lớp tro bụi mỏng lên mắt, tháo trâm cài, thả tóc.

 

Mãi mới nhờ Thải Nguyệt dìu dắt, bước từng bước lảo đảo đi ra ngoài.

 

Ta trốn trong nhà mấy ngày, vừa ra ngoài, bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, có chút chói mắt, suýt ngã quỵ.

 

Số nữ nhân trong sân còn nhiều hơn ta tưởng, áng chừng có hơn chục người, tụ tập quanh một nữ nhân xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy.

 

Nữ nhân đó vấn tóc cao, mang trâm cài vàng, một bộ cung trang màu đỏ rực rỡ, khí chất phi thường, nghĩ đến chắc đây là Phùng Lương đệ.

 

Ta cúi đầu khẽ nói, hành lễ không được chuẩn mực.

 

"Tham kiến Phùng Lương đệ..."

 

Thấy ta, mọi người đều ngẩn người.

 

Phùng Lương đệ nhìn ta nói: "Ngươi chính là mỹ nhân mà Cao tiểu công công tìm cho Thái tử điện hạ?"

 

"Nét mặt... quả thực chẳng ra sao cả!"

 

Các phi tần bên cạnh vội vàng nịnh hót, dìm hàng.

 

"Phùng Lương đệ, người xuất thân cao quý, quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, những nữ nhân lai lịch không rõ ràng này, ngay cả một ngón tay của người cũng không thể sánh bằng!"

 

"Đúng vậy, đúng vậy, nhìn ốm yếu, lại còn có chút hèn mọn."

 

"Này! Ngươi chỉ hành lễ với Phùng Lương đệ, là coi thường chúng ta sao? Ngay cả một tiếng tỷ tỷ cũng không chịu gọi!"

 

"Thôi bỏ đi! Ta không chịu nổi tiếng tỷ tỷ của ả, mất công lây bệnh a!"

 

11.

Bọn họ tự cười cợt.

 

Ta vẫn giữ nguyên tư thế hành lễ, không đứng dậy, những giọt mồ hôi trên trán chảy ra rõ ràng.

 

Thải Nguyệt ở bên cạnh nói với Phùng Lương đệ: "Lương đệ thứ tội, cô nương tuổi nhỏ, mới vào cung đã bị dọa sợ, mấy ngày nay không ra khỏi cửa, cũng không ăn uống gì nhiều."

 

"Nô tỳ đang định gọi Cao tiểu công công đến xem, không thì đưa cô nương về đi, kẻo đến lúc đó hầu hạ không tốt, lại khiến điện hạ không vui..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hac-nguyet-chi-quang-hau-cung/phan-4-thi-ra-han-ten-cao-mac-hoai.html.]

Phùng Lương đệ cười khẩy một tiếng, tiến đến gần, giơ tay nâng cằm ta lên.

 

Lòng ta run lên, đừng làm lem phấn của ta.

 

May mà móng tay nàng ta dài, cũng không thèm đụng vào ta, chỉ nhìn ta một cái rồi bỏ đi.

 

"Dùng Cao Mặc Hoài để đè ép ta? Hắn gặp ta còn phải cúi đầu khom lưng gọi ta là tỷ tỷ!"

 

Rồi quay sang nói với ta:

 

"Phụ mẫu ngươi cũng thật là tạo nghiệt, nữ nhi nhỏ như vậy, còn chưa đến tuổi cập kê, đã vội vàng đưa đến!"

 

"Ngươi cứ ở đây dưỡng bệnh cho tốt, lát nữa ta sẽ nói với Thái tử điện hạ, nói là ngươi bệnh rồi, đưa ngươi về."

 

Ta lập tức quỳ xuống: "Tạ ơn Lương đệ! Tạ ơn Lương đệ!"

 

Phùng Lương đệ cười đắc ý, vuốt ve chiếc hoa tai bằng vàng hình hạc tung cánh, quay người đi, bước đi uyển chuyển, đầy sức sống.

 

Lòng ta nhẹ nhõm, thầm ghi nhớ tên người đó, hóa ra hắn tên là Cao Mặc Hoài.

 

12.

Cả sân người ồn ào đến, rồi lại ồn ào đi.

 

Thải Nguyệt đóng cửa, vẻ mặt lo lắng nói với ta: "Cô nương, người thật thông minh, nhưng chúng ta bị Phùng Lương đệ nhắm đến, sau này phải làm sao?"

 

Ta không quan tâm lắm đến những gì Thải Nguyệt nói, chỉ nghĩ đến việc Cao Mặc Hoài mấy ngày nay đi đâu.

 

Chỉ nói với Thải Nguyệt: "Phiền tỷ tỷ đi kiếm ít thuốc về sắc, ốm thì phải có dáng vẻ của người ốm, sống được ngày nào hay ngày nấy."

 

Thải Nguyệt rất thông minh, lập tức hiểu ý ta: "Nô tỳ và Giang thái y ở Thái Y Viện là đồng hương, nô tỳ đi mời Giang thái y đến bắt mạch cho người, kê đơn thuốc trị phong hàn ho khan."

 

Giang thái y mà Thải Nguyệt nói, trẻ hơn ta tưởng, mày rậm mắt sáng, là một người rất chất phác, thật thà.

 

Bắt mạch cho ta, kê đơn rồi đi.

 

Buổi chiều tà, ta ngồi trên xích đu trong sân ngẩn người, Thải Nguyệt đang trong sân sắc thuốc.

 

Cao Mặc Hoài từ ngoài đi vào, ngửi thấy mùi thuốc, dùng tay che mũi, không vui nói: "Bị bệnh?"

 

Ta nhìn thấy hắn, lòng vui mừng, vội vàng đứng dậy từ trên xích đu.

 

"Thân gia gia!"

 

Nhưng vì chân không vững, ta ngã nhào xuống đất.

 

Cao Mặc Hoài nhìn ta với vẻ chán ghét.

 

"Thật vô dụng!"

 

Thải Nguyệt vội vàng chạy đến đỡ ta dậy, phủi bụi trên người ta.

 

Ta đứng trước hắn một cách gượng gạo, cúi đầu, nắm chặt khăn tay không dám nói lời nào.

Loading...