Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HẮC NGUYỆT CHI QUANG HẬU CUNG - PHẦN 6 - Lần đầu tiên thị tẩm

Cập nhật lúc: 2024-03-30 10:57:06
Lượt xem: 184

16.

Càng tiến về trước, hoa viên càng thâm sâu, người xung quanh càng thưa thớt.

 

Mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng đàn tranh sáo trúc, cùng tiếng cười nói vui vẻ.

 

"Điện hạ, đến đây đuổi theo thiếp đi nào..."

 

"Điện hạ, người thật thiên vị, thiếp cũng muốn..."

 

Có lẽ là vị Thái tử điện hạ mà mọi người thường nhắc đến đang cùng các phi tần hưởng lạc?

 

Ta thầm nghĩ.

 

Tuy nhiên, chỉ mới đi thêm vài bước, tiếng động trong căn phòng đã thay đổi.

 

Tiếng cười đùa yêu kiều ban nãy, trong chớp mắt đã biến thành tiếng thét kinh hoàng.

 

Cao Mặc Hoài dắt ta, gian nan tiến đến ngoài cửa.

 

Chỉ trông thấy một nam nhân khoác lên mình hắc bào thêu hình mãng xà, tay cầm bảo kiếm, trên mặt vấy đầy m/á/u.

 

Hai nữ nhân diễm lệ, đã nằm rạp trên mặt đất, môi không thể khép lại.

 

Đôi mắt vẫn mở to, n.g.ự.c vẫn đang phập phồng không ngớt, cổ họng bị r/ạ/ch, m/á/u từng d/ò/ng ch/ảy ra.

 

Long diên hương quyện lẫn mùi m/á/u tanh nồng trong không khí.

 

Tạo nên một sự ngọt ngào kỳ dị.

 

Cao Mặc Hoài vội vàng liếc nhìn ta, thấy ta ngây người đứng đó, không hề sợ hãi hay gào thét, liền nhanh chóng tiến đến chỗ Thái tử, đoạt lấy thanh kiếm trong tay hắn.

 

"Điện hạ, người lại làm sao vậy?"

 

"Thua trận săn b.ắ.n với Nhiếp Chính Vương, cũng không đến mức phải trút giận lên các phi tần."

 

Thái tử quay đầu, vẻ mặt bi thương nhìn Cao Mặc Hoài.

 

"Mặc Hoài, bọn họ đều khinh thường Cô, bọn họ đều nói Cô không bằng Hoàng thúc."

 

"Bọn họ còn nói, Hoàng thúc sẽ g/i/ết Cô."

 

"Cướp lấy ngôi vị của Cô mà thay thế!"

 

Hắn siết chặt vạt áo của Cao Mặc Hoài.

 

"Cô không muốn ch/ết! Cô không muốn ch/ết!"

 

Thái tử vốn sở hữu dung mạo tuấn tú phi thường, mày kiếm mắt tinh, khí phách hiên ngang.

 

Đã hai mươi tuổi, nhưng giờ đây lại như một hài đồng yếu đuối.

 

Tựa hồ như kẻ vừa ra tay s/á/t nhân không phải là hắn.

 

Cao Mặc Hoài dịu dàng an ủi hắn.

 

"Điện hạ đừng sợ, nô tài ở đây, nô tài sẽ bảo vệ điện hạ, tuyệt đối không để người chịu bất kỳ tổn thương nào!"

 

Thái tử nghe vậy, thế mà lại gục đầu lên vai Cao Mặc Hoài rồi khóc.

 

"Mặc Hoài, trên đời này chỉ có ngươi đối tốt với ta."

 

Nhìn hai người ôm ấp thân mật, ta thầm nắm chặt tay.

 

Sao tự nhiên lại có chút ghen tị?

 

17.

"Thân gia gia..."

 

Ta khẽ khàng gọi Cao Mặc Hoài.

 

Hắn lúc này mới như chợt nhận ra ta, quay đầu nhìn ta, đồng thời ánh mắt của Thái tử đang dựa vào lòng hắn cũng hướng về phía dung nhan ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hac-nguyet-chi-quang-hau-cung/phan-6-lan-dau-tien-thi-tam.html.]

 

Ta nhìn thấy ánh mắt của Thái tử, trong khoảnh khắc chạm vào khuôn mặt ta, đã nhanh chóng biến đổi.

 

Kinh ngạc, hoang mang, mơ hồ, còn xen lẫn một số cảm xúc phức tạp mà ta không thể hiểu thấu.

 

Cao Mặc Hoài thấy Thái tử nhìn chằm chằm vào ta, liền ôn tồn an ủi bên tai Thái tử.

 

"Điện hạ, đây là người nô tài tìm đến để bầu bạn cùng điện hạ, điện hạ thấy có vừa ý chăng?"

 

Thái tử đứng thẳng người, hướng về phía ta, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như trẻ thơ.

 

"Thích... Vẫn là Mặc Hoài hiểu ta nhất."

 

Người tiến đến gần ta, giơ tay lên chạm vào khuôn mặt ta.

 

Vì vừa mới g/iế/t người, trên tay còn dính đầy m/á/u tươi.

 

Ta theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại bị ánh mắt của Cao Mặc Hoài nhìn chằm chằm, tựa như một lời cảnh cáo, lại như một sự an ủi.

 

Cuối cùng, ngón tay của Thái tử chạm vào mặt ta.

 

Tay Điện hạ không lạnh như Cao Mặc Hoài, mà mang theo sự thô ráp ấm áp, là một người luyện võ.

 

Thái tử si mê nhìn ta, ôn tồn hỏi: "Tên của ngươi là gì?"

 

Ta do dự nhìn Cao Mặc Hoài một cái, liền nghe hắn nói: "Nghiên Nghiên, điện hạ mệt mỏi rồi, hãy cùng điện hạ vào trong nghỉ ngơi một chút."

 

Rồi cung kính nói với Thái tử: "Điện hạ, nơi này để nô tài cho người đến dọn dẹp là được."

 

"Ngươi tên Nghiên Nghiên?"

 

Thái tử lẩm bẩm tên ta, dẫn ta vào bên trong tẩm cung.

 

Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Cao Mặc Hoài.

 

"Kéo ra ngoài, cho hổ ăn."

 

Ta thầm mím môi.

 

Ta biết là sẽ phải cho hổ ăn.

 

Chỉ là không biết, người tiếp theo có phải là ta hay không?

 

18.

Đây là lần đầu tiên ta thị tẩm.

 

Nếu thị tẩm, là chỉ đến việc cùng Thái tử Cố Trọng Diễn nói chuyện qua đêm.

 

Cố Trọng Diễn như một đứa trẻ hiếu động.

 

Lúc thì vuốt ve khuôn mặt ta, lúc thì khẽ chạm vào ngón tay ta, tựa như ta là một món đồ chơi hiếm lạ.

 

"Nghiên Nghiên, ngươi từ đâu đến, phụ mẫu ngươi là ai?"

 

"Ngươi thích ăn gì? Dùng gì? Chơi gì? Cứ nói với Cô, Cô đều có thể thỏa mãn ngươi!"

 

Thấy Cố Trọng Diễn không có ác ý với ta, tuy rằng hình ảnh hắn s/á/t nhân lúc nãy vẫn in sâu trong tâm trí, ta cũng thành thật đáp lời.

 

"Thiếp là con gái của Ngự sử Tiêu Chuẩn, di nương của thiếp…… đã qua đời từ khi thiếp mới ba tuổi, thiếp là con thứ."

 

Cố Trọng Diễn nghe ta nói vậy, nước mắt tức khắc tuôn rơi.

 

Thái tử ôm ta vào lòng đầy thương cảm, tựa như còn bi thương hơn cả ta.

 

"Nghiên Nghiên, nguyên lai ngươi và Cô giống nhau, từ nhỏ đều không có mẫu thân?"

 

Ta bị Thái tử ôm đến mức khó thở, trong lòng lại thầm nghi hoặc.

 

Mẫu thân của Thái tử, Hoàng hậu chính cung chẳng phải vẫn đang an nhiên trong cung sao? Ta chưa từng nghe tin bà ấy đã qua đời.

 

À, đầu óc Thái tử có vẻ không bình thường, có lẽ là đang nói lời điên rồ.

Loading...