Chạm để tắt
Chạm để tắt

Dưới gốc cây nguyệt lão - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-09 04:47:35
Lượt xem: 258

Tôi? !

Không phải tôi mới là người nên tức giận sao?

Tống Kim, anh lại đang bày bộ mặt thúi với ai vậy, ahhh! Có còn chút nhân tính nào không?Tôi rất biết ơn vì được làm người chịu trận của anh! !

Nhưng tôi thấy Tống Kim, người không có quầng thâm dưới mắt, hôm nay lại mang đôi mắt gấu trúc, điều này càng đặc biệt nổi bật trên khuôn mặt trắng trẻo của anh! !

"Ha ha ha ha. . . "

“Em cười cái gì? Gọi điện thoại thì không bắt máy? Bị chiều quen rồi? Hửm?”

Hớ …

Ai chiều tôi? Cái gì mà gọi không nghe? Cái tên tư bản độc ác Tông Kim này có thể nhìn giúp tôi xem hôm nay là ngày gì được không? Sáng sớm tinh mơ mà còn là ngày nghỉ nữa, gọi điện thoại cho tôi. Điện thoại tôi rơi vỡ tôi còn chưa thèm nói đâu!

“Vỡ màn hình rồi.”

“Hỏng màn hình chứ không phải hỏng não!”

“Hứ!”

Anh mới hỏng não, cả nhà anh đều hỏng não!

“Nhanh rửa mặt đi.”

Mười giờ sáng, tôi ngáp ngắn ngáp dài đứng cùng Tông Kim dưới chùa, than ôi, tôi phải hy sinh thời gian ngủ của mình cho cái cây hôn nhân này, tôi cảm thấy điều đó thật không đáng.

Chủ yếu là do miếu này ở trên cao, muốn lên thì phải đi qua thật nhiều bậc thang …

Tôi thở hồng hộc bò lên miếu, liếc mắt nhìn Tông Kim bên cạnh mặt không đỏ, mồm không thở gấp một chút nào.

Tôi không thể không nghĩ đến hình dáng của anh năm 19 tuổi. Khi đó, anh có cơ bụng 8 múi, cơ n.g.ự.c và cả đường nhân ngư …

Tôi suy nghĩ không tự chủ được nuốt nước miếng, Tống Kim hiện tại và Tống Kim không mặc quần dường như lồng vào nhau …

Tôi niệm một tiếng A di đà Phật, đi vào miếu và học theo người khác quỳ xuống cầu nguyện.

“Bồ Tát đại từ đại bi, kính xin người hiển linh, cho con một mối nhân duyên tốt, có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm ạ!”

Tôi làm bộ làm tịch dạp đầu ba cái, khẩn cầu Bồ Tát hiển linh!

Vái xong tôi đứng dậy hỏi vị hòa thượng, “Đại sư ơi, con ước nguyện xong ra khỏi miếu là có thể thành hiện thực dược sao ạ?”

“Thí chủ, không có khả năng.”

“Vì sao? Không phải rất nhiều người nói miếu này linh nghiệm sao?”

Tôi chỉ muốn có bạn trai thôi mà khó như vậy sao, tôi độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ đã là 27 năm trời rồi!

“Thí chủ, vị Bồ Tát mà ngài khấn là Tống Tử Quan Âm, không có khả năng vừa ra khỏi miếu là có con được!”

Bên cạnh là Tống Kim đang nhịn cười, cuối cùng “phụt” một tiếng bật cười, “Ha ha ha…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/duoi-goc-cay-nguyet-lao/5.html.]

Tôi: “…”

Làm tôi khấn nửa ngày cuối cùng lại khấn nhầm Tống Tử Bồ Tát!!

Tôi: “…”

“Đi thôi, mang em đi vái Quan Âm Bồ Tát.” Tống Kim lại nghẹn cười.

Tôi bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái.

Cuối cùng tôi thở dài một hơi, bắt đầu tự an ủi mình.

Không có bạn trai thì không có, Tống Tử Quan Âm hiển linh hãy ban cho tôi một đứa con nào.

Cuối cùng tôi đứng cạnh Tống Kim, nhìn anh vái Bồ Tát.

Thật không thể ngờ! Không thể ngờ! Tống Kim còn dành một ngày để cầu nhân duyên. Xứng đáng! Ai đó đến phân tán sự chú ý của tên này đi, tôi không muốn ở công ty lại bị “chăm sóc đặc biệt” đâu.

8,

Dưới gốc Cây Nguyệt Lão trong chùa.

"Cầu mong Thần tài hiển linh! Cầu mong những phước lành và lòng biết ơn sẽ mang đến cho con tài lộc cuồn cuộn!" Sau đó, tôi sẽ mãn nguyện mà trở thành khách hàng của Tống Kim!

"Em ra Cây Nguyệt Lão để cầu phát tài?"

"Ai da! Đó là loại cây gì không quan trọng!" Chỉ cần hiển linh là tốt rồi.

“Nhưng anh đã viết gì thế?”

Không phải là cầu nhân duyên chứ, chẳng hạn như viết là “Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất xin làm cây liền cành.”

Tôi nghĩ xong liền cảm thấy mấy từ này buồn nôn quá đi.

“Đưa đây đi, tôi treo lên cho.”

Tống Kim tự động xem nhẹ lời nói của tôi, từ cầm hai tấm vải đỏ vắt lên trên cây.

“Đi thôi.” Tống Kim tự nhiên nắm lấy tay tôi.

Mặt tôi đỏ bừng vì hành động của anh.

Tôi thậm chí còn vô thức nắm lại tay anh, nhưng lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi cũng làm ướt bàn tay tôi.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Cho đến khi màn đêm buông xuống ngọn núi sau chùa, tôi không biết tôi đã buông tay anh ra từ lúc nào.

Tống Kim tìm một chỗ trống, cởi áo khoác lót ở chỗ tôi ngồi, còn anh thì thản nhiên ngồi dưới đất.

Sau khi ngồi xuống, tôi liếc nhìn anh, không nhịn được mà chạm vào lông mày, sống mũi cao, rồi đến môi anh.

Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt anh khiến tôi có cảm giác như anh đang tỏa sáng.

Thực sự, trong 8 năm qua, anh dường như đã ở trong cuộc đời tôi và chưa bao giờ rời đi.

Loading...