Chạm để tắt
Chạm để tắt

Dưới gốc cây nguyệt lão - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-09 04:47:21
Lượt xem: 324

Hơn nữa hôm nay còn có thể có cơ hội thoát độc thân. Tốt xấu gì hồi học đại học tôi cũng là hoa khôi, thời đó còn có rất nhiều người thích tôi nữa!

Cuối cùng tôi mặc một cái váy hai dây bó sát màu xanh gợi cảm và một chiếc áo khoác trắng để khoác ngoài, dùng máy uốn tóc uốn thành những lọn xoăn tự nhiên như kiểu Hàn Quốc.

Khi tôi và Tống Kim đến thì các bạn cùng lớp đều đã đến gần hết, họ đang ngồi cùng nhau trò chuyện sôi nổi.

Tôi tiến vào liếc mắt liền nhìn thấy bạn cùng phòng tốt thời đại học của mình – Ngô Thanh. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo croptop bó sát màu đen ở trong và một chiếc váy phối với tay áo rời cùng màu ở ngoài.

Đạ tạ Ngô Thanh!!

Tôi lập tức cởi áo khoác ra, chiếc váy hai dây bó sát làm nổi bật vóc dáng thon thả của tôi.

Tấm lưng trắng mịn lộ ra ngoài, chỉ có một sợi dây vắt chéo qua xương cánh bướm của tôi.

Tôi cởi áo khoác xong muốn đi qua đó thị bị thằng nhãi Tống Kim bắt lấy tay kéo lại.

“Mặc áo khoác vào, tháng này tôi thưởng em thêm 3 vạn.”

Tôi?!

Chỉ cần mặc áo khoác vào là có thêm ba vạn tiền thưởng!!

Tôi cân nhắc xong, lập tức nhanh nhảu tiếp lấy cái áo khoác từ trên tay Tống Kim mới lấy từ sô pha lên, mặc vào, “Sếp, anh đã nói thì phải giữ lời đấy! Nếu thất hứa thì ngày nào đi làm cũng giẫm phải cớt chim!!”

Tống Kim: “…”

Lời to! Mặc áo khoác vào lại có thể có thêm thật nhiều tiền tiêu vặt!!

Tôi mặc áo khoác lên xong, đi đến chỗ Ngô Thanh ngồi xuống.

“Ái chà, nay cậu ăn mặc đẹp thật nha làm tớ là con gái mà cũng ngứa ngáy trong lòng.”

“Cảm ơn, hôm nay sao cậu lại ăn mặc kín mít vậy, phí cả cái dáng người này. Đây cũng đâu phải là phong cách của cậu đâu?”

“Thôi đừng nói nữa! Mặc áo khoác vào là tháng này có thêm ba vạn tiền thưởng đó!”

“Cậu sao có thể vì tiền mà đánh mất chính mình như thế chứ!!” Ngô Thanh đau lòng nói.

Tôi?!

Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, nhà giàu đến chảy cả mỡ ra hả!!

6,

Đến khi buổi họp lớp sắp kết thúc, tôi đã uống say đến mức thiếu chút nữa là quỳ xuống ôm bồn cầu mà ói ra.

Tôi cùng Ngô Thanh đỡ nhau ra khỏi phòng KTV, mới vừa đi đến đại sảnh liền thấy cậu ấy bắt máy, nói chuyện nũng nịu.

“Cục, cục cưng, mới xong… Được, cảm ơn cục cưng.”

Tôi nghĩ cậu ấy nói vậy là hết rồi .

Nhưng không nghĩ tới cậu ấy còn ghé sat mặt vào điện thoại “Moah moah” hai cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/duoi-goc-cay-nguyet-lao/4.html.]

Tôi: “…”

Chậc chậc, buồn nôn chít mất, cậu ấy “moah moah” hai tiếng làm tôi nổi hết cả da gà.

Tôi cùng cậu ấy đứng trong gió lạnh run bần bật mà đợi một hồi, “Tích tích ——”

Một chiếc đại G dừng lại trước tôi và Ngô Thanh, một thanh niên đẹp trai hào hoa phong nhã bước ra, đừng hỏi tại sao mới gặp mặt mà tôi lại nghĩ anh ấy là một thanh niên tốt, là tại bởi vì anh ấy đẹp trai đóa!

“Thanh thanh, chúng ta đi thôi.” Anh ta đi tới gần Ngô Thanh, bế cô ấy theo kiểu công chúa lên xe.

“Aaa! Người đàn ông đó đẹp trai quá!" Khi họ bước đi, tôi không khỏi hét lên và phát thật mạnh vào người bên cạnh.

“Đừng đánh, đánh nữa tôi ném em xuống hồ!”

Tôi: “…”

Tôi quay đầu sâu kín mà nhìn Tống Kim liếc mắt một cái, hứ!

"Cám ơn em, anh đã thích em từ lâu rồi, em có thể làm bạn gái của anh được không?"

Ừm? Tôi nghe thấy câu ấy đang định quay lại thì Tống Kim lập tức bế tôi lên và nói: “Cô ấy có bạn trai rồi.”

Tôi?!

Tôi có bạn trai hồi nào? Có đẹp trai không? Có đẹp bằng một nửa thằng nhãi Tống Kim này không?

“Tôi có bạn trai khi nào?” Tôi ngồi ở trên xe Tống Kim, cười hì hì hỏi anh.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

“Không có.”

Tống Kim nói xong liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy vẻ mặt tôi ủ rũ, thuận miệng an ủi tôi: “Sau này sẽ có.”

Tôi thở dài một hơi, haiz…

Bạn trai gì chứ, tôi chỉ muốn làm khách hàng của anh thôi!

Tống Kim khởi động xe, một lúc sau, tôi cảm thấy cơn say ngày càng dâng cao, liền ồn ào bảo anh mở mui trần.

Anh không lay chuyển được ma men là tôi dây nên đành phải thỏa hiệp mà mở mui trần ra, miệng còn không quên dặn dò tôi.

“Cẩn thận một chút.”

Tôi chậm rì rì đồng ý, đứng dậy cởi áo khoác ra rồi cầm quăng vòng vòng.

“A a a, chị đây muốn yêu đương!”

“A a a, chị đây sẽ thoát ế trước cái tên Tống Kim tư bản độc ác này!”

Gió lạnh thổi bay tóc tôi ra sau, tôi cong mắt cười nhìn vẻ mặt kỳ quái của người trước mặt.

Cho đến khi Tông Kim dừng đèn đỏ.

Tôi bỗng nhiên chú ý đến cái màn hình lớn phía trước đang chiếu quảng cáo của một nữ minh tinh.

Tôi ngạc nhiên hô to với Tống Kim: “Đây có phải nữ minh tinh thích anh 5 năm trước không?”

Tôi giả bộ khóc hu hu, nước mắt chảy không ngừng, rõ ràng là giả khóc nhưng tại sao mặt mày khóc đến thảm thương vậy, mất mặt quá đi.

“Đừng khóc nữa, ồn ào quá."

"Hu hu hu, Tống Kim, anh thật vô tâm! Ngày mai tôi sẽ từ chức, tôi sẽ nghỉ việc, không hầu hạ anh nữa!"

Tôi càng khóc càng tủi thân, bỗng có một bàn tay trắng nõn thon dài đưa ra lau mặt cho tôi.

“Đừng khóc nữa được không?”

Hehe, tuy ngoài mặt vẫn không vui nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

7,

Tám giờ sáng ngày hôm sau.

“Reng reng reng …”

Tay tôi vô thức hướng tủ đầu giường tắt chuông đi.

Ai lại đi quấy rối giấc ngủ của mọi người vào sáng sớm thế? Không biết làm điều này là trái đạo đức sao?!

Sờ soạng nửa ngày cũng chưa sờ tới điện thoại, tôi mơ màng mở mắt ra muốn nhìn điện thoại đang ở đâu?

Đột nhiên “bộp” một tiếng, trời ơi!

Di động bị rơi xuống đất!!

Tôi lập tức đứng dậy nhảy ra khỏi giường, cầm điện thoại lên, màn hình vỡ vụn, tôi sờ vào màn hình để mở khóa thì thấy người gọi mình chính là tên tư bản độc ác...

Tống Kim!!! Ngày nghỉ anh cũng không để tôi yên được sao?!! Đúng là chuyện gì liên quan tới tên nhãi này cũng không có kết quả tốt đẹp!

Hu hu di động của tôi, anh bồi thường cho tôi đi!

“Ring ring…”

Chuông cửa vang lên, tôi tức giận bước ra khỏi phòng ngủ, mở cửa ra, nhìn thấy Tống Kim, sắc mặt còn đen hơn tôi, vẻ mặt u ám...

Loading...