Chạm để tắt
Chạm để tắt

Diêm Vương sống Vệ Trần - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:47:32
Lượt xem: 575

11.

 

Thanh kiếm của Vệ Trần thực sự rất nhanh.

 

Theo lời đồn, khi hắn c.h.ặ.t c.h.â.n của một người, m..áu sẽ không chảy ra ngay, cũng không có vết dao, đối phương thậm chí không biết hắn đã ra tay, cho đến khi hắn ra tay thì họ cũng không biết, mãi đến khi tiến lên một bước, tầm nhìn bị thu hẹp lại mới biết.

 

Lời thách đấu của Vệ Trần không dễ dàng được công bố, một cuộc chiến là không thể tránh khỏi trừ khi đối thủ c..hết trước khi tranh tài. Lời thách đấu của hắn đã được gửi tới vài ngày trước, mọi người đều đổ mồ hôi thay cho Sở Niệm.

 

Sở Niệm vội vàng xin sư phụ giao cho mình một nhiệm vụ, định tránh đi nhưng không ngờ lại bị phục kích gãy chân.

 

Tuy nhiên, việc bị gãy chân không nằm trong phạm vi lý do khiến Vệ Trần hủy bỏ cuộc tranh tài. Tối nay hắn xuất hiện chỉ để đảm bảo Sở Niệm có thể thực hiện được thỏa thuận của mình. Không có điều kiện thì tạo điều kiện.

 

12.

 

Ví dụ như cắt chân của ai đó gắn lại cho Sở Niệm.

 

13.

 

Vệ Trần quá ngây thơ.

 

Hắn không hề biết rằng với tư cách là một cao thủ hàng đầu, hắn sẽ thua Sở Niệm và phế bỏ võ công để rút lui vào núi.

 

Vì Tử Ninh lo lắng Sở Niệm sẽ thua nên đã bắt cóc đạo đức Vệ Trần, nàng ta nói rằng hắn bắt nạt người bị gãy chân và chiến thắng sẽ là một điều đáng hổ thẹn. Vệ Trần rất ngượng ngùng, lập tức đồng ý chỉ sử dụng 50% công lực, cho Sở Niệm ba tháng để hồi phục.

 

Sự thực thì Sở Niệm chỉ cần một tháng là đã có thể hồi phục, hắn lại tốn thêm hai tháng luyện công, cuối cùng đánh bại Vệ Trần, trở nên nổi tiếng trong giới võ lâm.

 

Sau khi giành chiến thắng, Tử Ninh lặng lẽ nhìn hắn rơi nước mắt từ xa. Vào lúc đó, Sở Niệm nhận ra Tử Ninh đã làm rất nhiều điều cho mình, hắn không thể kiềm chế được cảm xúc bên trong nữa mà lao vào cạm bẫy lừa dối một cách điên cuồng

 

Và những gì ta đã làm, có ai quan tâm không?

 

Không có.

 

14.

 

Dù lần này có nói gì đi chăng nữa, ta sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.

 

Ta lạnh lùng nói với Vệ Trần: “Ta nói chân của hắn có thể sử dụng được phải không?”

 

Vệ Trần dừng bước, nhìn ta với ánh mắt khó hiểu: “Không thể?”

 

Ta: “Ngươi không nhận ra sự khác biệt giữa chân của hắn và chân của Sở Niệm sao?”

 

Vệ Trần còn chưa kịp mở miệng, Viên Phàm đã trả lời với vẻ mặt đầy tự hào: "Rất khác. Ta cao 7 feet 3, còn hắn chỉ có 6 feet 4. Chân ta dài hơn hắn 3 inch."

 

(Tác giả viết là 我七尺三,他才六尺四。我的腿比他长三寸呢: ta cao 7 xích 3, hắn cao 6 xích 4, chân ta dài hơn hắn 3 tấc. Search thì thấy 1 xích là 1/3m, ông nào cũng tầm 2,5m =)))) Này ai biết chỉ mình với nhé)

 

Sắc mặt Sở Niệm tái nhợt như gan lợn. Chiều cao của hắn luôn là một nỗi xấu hổ không thể tả xiết của hắn, ngày thường hắn phải xỏ thêm mười lớp đế vào giày, chỉ để không bị nổi bật giữa các đồng môn. Không biết loại mỡ nào đã lừa ta phải lòng quả dưa mùa đông lùn tịt này.

 

Nhưng Vệ Trần không quan tâm tới chiều cao của Sở Niệm, hắn chỉ quan tâm xem mình có thể cạnh tranh với Sở Niệm hay không.

 

“Vậy ta phải tìm chân của ai đó có tầm vóc tương tự.”

 

Viên Phàm liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nhưng không thể là Tử Ninh. Tử Ninh hoàn hảo như vậy, sao có thể mất đi một chân?”

 

15.

 

Khá lắm.

 

Đó không phải là điều hắn nói khi đối mặt với ta.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Ta nói với Vệ Trần: “Không cần thiết.”

 

Nói xong, ta đưa một thước đo và nói: “Khi cắt chân, hãy dùng thước này”.

 

Con chó tiêu chuẩn kép, bò cho ta!

 

16.

 

Vệ Trần ngồi xổm ở đó không nhúc nhích, không nói một lời. Ta có chút không chắc chắn về tình huống này, là ta giải thích chưa đủ rõ ràng, hay là hắn đã đổi ý?

 

Ta: “Cần nhắc lại lần nữa không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/diem-vuong-song-ve-tran/phan-2.html.]

 

Vệ Trần: "Không cần."

 

Ta: "Vậy tại sao ngươi không làm điều đó?"

 

Vệ Trần: “Đã làm rồi.”

 

Cái gì?

 

Viên Phàm sợ đến mức lập tức cúi đầu, thấy chân mình vẫn còn nhẵn nhụi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

 

Không ngờ, vừa nới lỏng chân, một dòng m..áu từ từ xuất hiện trên một chân, ngày càng rõ hơn, sau đó, một dòng m..áu phun ra.

 

Hắn ngã xuống đất và kêu lên đau đớn: "A——"

 

Ta không nhịn được mà che mắt lại, quay mặt đi. Vệ Trần nói với ta bằng giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Không ngờ trông nàng có vẻ lạnh lùng, nhưng nàng khá tốt bụng.”

 

Ta thực sự không thể chịu đựng được nhưng ta phải lấy hết can đảm để nói với Vệ Trần: “Ngươi cắt nhầm chân rồi.”

 

17.

 

Sắc mặt của Vệ Thần thay đổi: "Có chuyện này sao?"

 

Hắn hoảng hốt cúi đầu kiểm tra: "Không phải chân phải sao? Là chân phải."

 

Ta: "Có khả năng là hai người đang đối mặt nhau và bên phải của ngươi là bên trái của hắn."

 

Vệ Trần kêu lên: "Là thật!"

 

18.

 

Sự thờ ơ cao ngạo của cao thủ hàng đầu đã biến mất. Vệ Trần vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi ngươi, ta nhất thời không để ý.”

 

Đáng tiếc, Viên Phàm đã bị đau đến ngất đi, không thể nghe được.

 

Ta an ủi Vệ Trần: “Không sao đâu. Con người luôn mắc sai lầm. Luyện tập thêm sẽ hoàn hảo. Chỉ cần luyện tập nhiều hơn nữa thôi.”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Trần càng lộ ra vẻ tự trách: “Ta chưa bao giờ làm tổn thương người vô tội.”

 

Ta:"……"

 

Vệ Trần: "Đáng lẽ là cắt chân phải của hắn rồi. Vì ta đã cắt nhầm nên ta nợ hắn một cái. Hãy để nó lại cho hắn. Ta sẽ không chạm vào hắn nữa, nên chúng ta không nợ nhau gì cả." ."

 

Ta:"……"

 

Cái gì vậy trời? Có đạo đức nhưng không nhiều.

 

19.

 

Trong số những chân phải mà Vệ Trần có thể chọn, trong phòng chỉ còn lại hai cái. Ta và Tử Ninh.

 

Vừa rồi Vệ Trần ở ngoài cửa sổ nghe lén, tự nhiên đã biết ta là thị y.

 

Cho nên, hắn không còn lựa chọn nào khác. Tử Ninh thấy vậy liền không giả vờ nữa, đưa quân bài của mình ra. Nàng ta khàn giọng kêu lên: "Tại sao lại là ta? Tất cả các huynh, đệ, tỷ, muội đều nhất quyết nhìn chằm chằm vào chân ta à?"

 

"Tử Ninh, muội..." Sở Niệm buồn bã cụp mắt xuống: "Thì ra lời thề trước đây đều là giả."

 

Tử Ninh: “Không được, sư huynh, muội chỉ muốn giữ lại đôi chân của mình, cùng huynh ngai du thiên hạ mà thôi.”

 

Viên Phàm đang ngất xĩu đứng dậy: “Muốn cùng hắn đi ngao du thiên hạ sao?”

 

Vệ Trần lấy lại vẻ lãnh đạm: “Không ai có thể từ chối việc trao cho ta cái chân mà ta mong muốn.”

 

Tử Ninh: “Dù sao ta cũng sẽ không cho, ai thích cho thì cho đi.”

 

Sở Niệm: “Đã vậy thì để ta c..hết quách đi.”

 

Viên Phàm: “Chuyện đã đến nước này, ta cũng phải c..hết .”

 

Vệ Trần: "Sao lại thế này..."

 

Ta: "Câm mồm đi."

Loading...