Chạm để tắt
Chạm để tắt

Diêm Vương sống Vệ Trần - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:47:46
Lượt xem: 496

20.

 

Nó vẫn chưa kết thúc.

 

Lão nương đây còn phải luyện tập "Kinh Hồng Vũ", làm sao có thể có nhiều thời gian ở bên các người như vậy. Ta vỗ mạnh xuống bàn: “Các người hãy bàn bạc với nhau đi. Sáng mai dậy báo lại kết quả cho ta. Đừng để quá muộn.”

 

Ta chạy ra khỏi cửa và trở về phòng, Tử Ninh theo sau.

 

Nàng ta đứng ở cửa phòng, lạnh lùng nói: “Sau ngần ấy năm, cuối cùng tỷ cũng lộ ra bộ mặt thật của mình.”

 

Ta thậm chí không thể ngước mắt lên nhìn nàng ta: "Muội đang nói vớ vẩn gì thế?"

 

Nàng ta có vẻ oan uổng: "Tỷ thấy cả sư huynh và Viên Phàm đều đối tốt với muội cho nên mới muốn tiêu diệt hai người bọn họ, tỷ thật là ác tâm!"

 

Ta ngơ ngác: "Ồ, thật sao? Vậy thì sao?"

 

Tử Ninh: “Muội sẽ không để tỷ có được thứ tỷ muốn, muội sẽ tự mình cứu lấy mạng sư huynh.”

 

Ta bật cười. Ta muốn xem nàng ta làm thế nào. Thật là một cuộc giải cứu.

 

DIÊM VƯƠNG SỐNG VỆ TRẦN [Phần 3]

 

Tác giả: Vua Nấm Miễn Phí

Đề cử: Meo Meo, Meo trong Meo Meo, Meo trong Meo Meo

Raw: Meo Meo

 

-----

 

21

 

Ta vẫn đánh giá quá cao Tử Ninh.

 

Tử Ninh để lại một lá thư cho Sở Niệm, nói rằng nàng ta sẽ tìm cho hắn một vài cái chân, đồng thời yêu cầu hắn đợi nàng ta trở về trước khi biến mất trong đêm.

 

Cũng mất tích với nàng ta là Viên Phàm.

 

Người ngốc cũng biết bọn họ đã bỏ chạy, nhưng Sở Niệm cảm động đến mức cầm lá thư mà bật khóc. Sau đó hắn ném cho ta một cái nhìn đầy hận thù.

 

Ta lười để ý đến hắn nên đã gọi ác huynh đệ để hỏi.

 

"Sư muội có nói đi đâu không?"

 

"Ta đã nói rồi, họ đi kinh thành."

 

“Huynh không ngăn nàng ta lại?”

 

"Tiểu sư muội cũng đang muốn cứu sư huynh. Chẳng lẽ cứ để sư huynh c..hết sao?"

 

Ta nhìn thấy sự phẫn uất trên khuôn mặt họ. Đổ lỗi cho ta. Là lỗi của ta, không tự c.h.ặ.t c.h.â.n mình để cứu Sở Niệm, nhưng lại không thể so sánh với Tử Ninh.

 

Nhưng nếu ta cứu Sở Niệm thì sao? Sau này, khi ta bị Sở Niệm phản bội, nhờ bọn họ dẫn ta đi bắt kẻ phản bội, bọn họ vẫn từ chối. Bọn họ liên tục la mắng ta để ta bớt gây rắc rối cho họ.

 

Ta lớn lên ở Trường Thanh giáo nhưng ở đây toàn là những kẻ đạo đức giả. Vậy thì đừng trách ta vô tình vô nghĩa.

 

22

 

Ta: “Ít nhất phải mất mười ngày mới rời khỏi kinh thành. Khi nàng ta về, cái chân đó có thể làm thành thịt sấy cho huynh ăn.”

 

Mọi người ói một trận: “Tỷ tỷ, chúng ta không có oán hận gì cả.”

 

Không có bất bình hay thù hận, nhưng cũng không có lòng tốt hay tình yêu. Ta tức giận hét lên: “Một lũ rác rưởi, lợn còn có đầu óc hơn các người. Sống thật lãng phí thức ăn. Nếu biết thế ta đã c..hặt chân các người rồi. Sao phải đi tìm?”

 

Không ai trong số họ dám nói một lời.

 

“Sao muội không chuẩn bị xe ngựa và lương khô đi?”

 

Ta chỉ vào Sở Niệm nói: “Vậy huynh mang thứ rác rưởi bị gãy chân này lên cho ta đi.”

 

23

 

Khởi hành không bao lâu, ta phát hiện Vệ Trần đi theo mình.

 

Hắn thực sự đã chạy theo cỗ xe cho đến khi ngón chân chảy m..áu.

 

Ta dừng xe: “Ngươi không lấy được ngựa à?”

 

Vệ Trần kiêu ngạo ngẩng đầu: “Với trình độ khinh công của ta…”

 

Ta ném xuống một thỏi bạc. Nửa giờ sau, thấy hắn cưỡi ngựa đuổi kịp, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao ta lại thông cảm cho hắn, có lẽ vì hắn có vẻ cô đơn hơn ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/diem-vuong-song-ve-tran/phan-3.html.]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Một người có thể nhàm chán đến mức nào khi biến tham vọng cả đời của mình là thách đấu với người khác và c..hặt chân họ?

 

24

 

Khi chúng ta dừng lại nghỉ ngơi, ta hỏi Vệ Trần: "Ngươi không phải là thiên hạ đệ nhất kiếm sao? Tại sao trong túi lại không có lấy một xu?"

 

Vệ Trần ngấu nghiến bánh bao ta đưa, nói: “Ta đã bồi thường cho gia quyến bọn họ.”

 

Vệ Trần cho biết, mặc dù những người bị hắn c.h.ặ.t c.h.â.n không c..hết nhưng đau khổ nhất chính là gia quyến của họ. Vì thế mỗi lần c..ắt chân ai đó, hắn đều đưa hết tiền cho họ.

 

“Vậy ngươi không cần phải c..ắt.” Ta nói: “Dù sao thì chúng ta cũng thắng.”

 

"Sao có thể được? Đây là nguyên tắc của ta."

 

Lúc này Sở Niệm mở rèm xe, liếc nhìn về phía chúng ta.

 

Ta mắng: “Huynh đang nhìn cái gì vậy? Nếu nhìn lại, dù tin hay không, ta sẽ móc mắt huynh ra?”

 

Sở Niệm sợ tới mức co rúm người lại, có vẻ hắn tin lời ta nói.

 

Vệ Trần: “Kỳ thật nàng cũng không phải người xấu, vì sao luôn tàn nhẫn như thế?”

 

Ta: "Ngươi biết ta à? Ngươi có biết ta không tệ sao?"

 

Vệ Trần tràn đầy tự tin: "Đương nhiên, nếu nàng là người xấu, sao phải tốn công mang Sở Niệm đi? Rõ ràng là nàng muốn chữa lành chân của hắn hơn bất kỳ ai khác đúng không?"

 

Ta cười đến mức suýt c..hết tại chỗ, cười đến mức Vệ Trần dựng tóc gáy, sờ sờ tay mình.

 

Rồi ta đột ngột dừng lại: "Sai.”

 

“Ta không mang Sở Niệm đến Kinh thành để chữa trị chân cho hắn. Ta muốn hắn nhìn thấy ta múa khắp thiên hạ và đạt đến vinh quang của cuộc đời, trong khi hắn chỉ có thể quấn trong chăn, giống như một quả bóng bùn, mục nát và hôi hám."

 

25.

 

Để giải tỏa sự hiểu lầm của Vệ Trần đối với ta, trên đường đến kinh thành, ta đặc biệt yêu cầu xa phu chọn con đường núi gập ghềnh nhất cho xe chạy càng nhanh càng tốt.

 

Mỗi lần dọc đường có va chạm, trong xe ngựa đều có thể nghe thấy tiếng than khóc của Sở Niệm.

 

Xe vừa dừng lại, Sở Niệm liền thò đầu ra ngoài cửa sổ, bắt đầu nôn, nôn xong lại không muốn ăn nữa.

 

Ta đang nướng gà, thỏ và cá ở gần đó và đưa một ít cho Vệ Trần. Hắn cuối cùng cũng tin lời ta nói, chắc là vì sợ nên không phản đối.

 

Khi tới kinh thành, Sở Niệm đã mấy ngày không ăn được lương thực và muối, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.

 

Ta tìm một quán trọ, bỏ Sở Niệm lại, lấy ra một đồng bạc ném cho chủ quán: “Mỗi bữa chỉ cần cho hắn một cái bánh bao, sau đó đưa cho hắn một bát nước rửa nồi trong bếp.”

 

Chủ quán: "Điều này không phải là tệ quá sao?"

 

Ta: "Đổi quán trọ!"

 

Chủ quán: "Ta sẽ xử lý."

 

Ta cùng Vệ Trần rời đi, đi thẳng đến phủ Lễ bộ Thị lang Thẩm Tuyên

 

26.

 

Ta chưa bao giờ gặp Thẩm Tuyên.

 

Trong truyện gốc, hắn gửi cho ta một lá thư, trong đó giới thiệu danh tính của mình và nói rằng hắn nghe nói ta múa "Kinh Hồng Vũ" trong một quán rượu nào đó ở Giang Nam, và hỏi ta có muốn múa trong hoàng cung không, phần thưởng sẽ rất hậu hĩnh.

 

Nhưng sau khi ta c..ắt chân, mọi việc chẳng đi đến đâu, ta không có cơ hội.

 

Vệ Trần tò mò chuyện múa của ta đã lâu, trên đường hỏi ta: "Nàng không phải sư tỷ của Trường Thanh giáo sao? Làm sao còn có thể múa?"

 

Chỉ nói chuyện đó thôi cũng khiến ta tức giận.

 

Ở môn phái nào, nam đệ tử cũng đều chịu trách nhiệm kiếm tiền, nữ đệ tử chịu trách nhiệm lo việc nhà? Nam nhân của Trường Thanh giáo giống như những con lợn đầu thai, khi vào các quầy hàng trong thành, bị đánh tan tác, sau một tháng, tất cả cộng lại không thể kiếm được nhiều hơn ba lạng bạc. Cho nên buộc ta, đại sư tỷ, phải học nghệ thuật.

 

May mắn là ta đã cố gắng hết sức và sau đó đã tạo ra "Kinh Hồng Vũ" của riêng mình, ta đã kiếm được hàng ngàn lượng bạc khi biểu diễn trong tửu lâu vào ngày đầu tiên, từ đó trở đi, ta trở thành con gà đẻ trứng vàng cho Trường Thanh giáo.

 

Ta đã có hào quang khi là con gà đẻ trứng vàng nhưng sau đó lại rất buồn. Không có khả năng kiếm tiền, thái độ của các đồng môn đối với ta đã thay đổi đáng kể, thậm chí họ còn coi ta như một gánh nặng.

 

Ta kết luận: “Sự thật đã chứng minh con người phải có giá trị. Nếu không có giá trị thì sẽ không ai yêu thương”.

 

Vệ Trần chợt ngộ ra: “Ta hiểu rồi, cho nên nàng phải múa trong hoàng cung, kiếm tiền nuôi sư môn.”

 

Ta vỗ nhẹ vào sau đầu hắn: “Tiền là do ta kiếm được, tại sao ta phải nuôi những kẻ thua cuộc đó?”

 

Ta tiêu tiền mình kiếm được.

 

Loading...