Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cung nữ Lâm Bất Cai - 15

Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:18:04
Lượt xem: 877

Cuối cùng ta không thèm lật nợ cũ nữa, ép hắn viết thư thoái vị.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ta ngồi lên ngôi vị cao, chỗ mà ta vốn vô cùng ghê tởm, thầm nghĩ sau này sẽ bảo vệ Lăng Vân Nhi thật tốt, thuận tiện bảo vệ non sông vạn dặm này một chút.

 

Người ngoài cung không ai biết lần bức vua thoái vị này, chỉ biết Thái tử đột nhiên c.h.ế.t vì bệnh, lão hoàng thượng thương tâm quá độ nên thoái vị nhường ngôi cho ta.

 

Cho nên ta vừa mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, liền có những lão thần vọng tưởng nhét người vào hậu cung của ta.

 

Ngày qua ngày, năm qua năm, bọn họ thấy ta thờ ơ, liền từ bỏ.

 

Ta chưa từng nghĩ đến chuyện trong hậu cung của mình có thêm nữ nhân. Cho đến khi cô nương toàn thân đầy bùn kia xuất hiện trước mắt ta.

 

Thỉnh thoảng ta sẽ mặc thường phục nghỉ ngơi trong đình nhỏ bên cạnh hồ sen, đây là nơi bí mật của ta và Lăng Vân Nhi. Ngay cả Thúy Nhi cũng chưa từng bị Lăng Vân Nhi mang đến.

 

Lúc Lăng Vân Nhi nói với ta con bé dẫn theo tỷ tỷ tới, ta có chút bất ngờ. Bát ngờ vì cảm thấy nữ tử này nhất định là không đơn giản, có dụ dỗ Lăng Vân Nhi đến tận đây.

 

Cho đến khi ta nhìn thấy tiểu nữ trong ao, ôm một đống đài sen ngã vào trong ao.

 

Nàng tên là Khâu Nhiên, là một cái tên lạ tai.

 

Khâu Nhiên toàn thân đầy bùn, ôm đài sen nói với ta: “Đại nhân đừng để ý, nô tỳ xem như không nghe thấy tiếng ca ca này, xin ngài cũng xem như chưa nghe thấy tiếng tỷ tỷ mà công chúa từng nói qua.”

 

Giọng điệu ra vẻ thành thục kia nghe rất đáng yêu.

 

Ta suýt nữa bật cười, nhưng nhìn đôi mắt sáng đến kinh ngạc của nàng, ta nghĩ nếu như lúc này nói ra thân phận của mình, nhất định là có thể nhìn thấy vẻ sợ hãi ở trong đôi mắt đó.

 

Mỗi một cung nữ trong hoàng cung này nhìn thấy ta đều có thần sắc như vậy.

 

Vậy tạm thời làm vị “đại nhân” trong miệng nàng gọi, chỉ cần ta không nói lên tiếng thừa nhận, thì không tính là đang nói dối.

 

3.

 

Cung nữ ở bên cạnh Lăng Vân Nhi, ngoại trừ Thúy Nhi, ai cũng đều có tâm tư của mình.

 

Cô nương Khâu Nhiên này đương nhiên cũng sẽ không đơn thuần đối tốt với Lăng Vân Nhi, ta sẽ không bỏ qua bất cứ người nào gây bất lợi cho Lăng Vân Nhi.

 

Nhưng lại chưa từng nghĩ, người phái đi điều tra lai lịch của nàng lại phát hiện ra trên ngườ nàng mang đại tội khi quân phạm thượng.

 

“Lâm Bất Cai?” Ta nhìn quyển sách trong tay, vừa mở đã thấy mấy chữ.

 

Toàn Đức khom người ở một bên, nhỏ giọng nói: “Là nữ nhi nhà nông phu, vốn là sinh ra đã muốn vứt đi, được mẫu thân nàng giữ lại.”

 

Vốn là muốn vứt đi...

 

Là không nên xuất hiện trên đời này cho nên mới gọi là Lâm Bất Cai sao?

 

Thế mà nàng lại cùng có cảnh ngộ độc nhất vô nhị với ta, tồn tại không được thừa nhận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cung-nu-lam-bat-cai/15.html.]

Nhưng khi ta nhìn thấy Lâm Bất Cai và Lăng Vân Nhi vì một chút bùn đất mà có thể cười đến ngả nghiêng, ta có chút hoài nghi những người đi điều tra thân phận của nàng, có phải điều tra sai rồi không.

 

Người từ nhỏ đã mang cái tên Lâm Bất Cai này, sao còn có thể có nụ cười tươi đẹp như vậy? Chẳng phải là nên giống như ta, chống đối xã hội, vĩnh viễn không được giải thoát?

 

“Bên cạnh ca ca là tỷ tỷ, hay là tẩu tẩu? Nếu tỷ tỷ chính là tẩu tẩu, tẩu tẩu chính là tỷ tỷ thì thật tốt.”

 

Lăng Vân Nhi ngồi xổm trước mặt hai tượng đất nhỏ, giọng nói tràn ngập tính trẻ con.

 

Ta liếc hai tượng đất kia một cái, một người trong đó có vài phần giống Lâm Bất Cai.

 

Nghe Lăng Vân Nhi nói ra nguyên do, ta liền khịt mũi, quả nhiên luôn có người không biết sống c.h.ế.t cho rằng Lăng Vân Nhi tâm trí đơn thuần dễ lợi dụng.

 

Sau đó ta liền lạnh lùng nhìn Lăng Vân Nhi ngốc ở trong lòng Lâm Bất Cai, dùng thủ đoạn có bé quen dùng, vẻ mặt tủi thân nói: “Vậy tỷ tỷ sẽ làm tẩu tẩu của Vân Nhi sao?”

 

Lâm Bất Cai luống cuống tay chân, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành: “Được, công chúa bảo nô tỳ làm gì, nô tỳ sẽ làm cái đó.”

 

Đây là lời gì!

 

Chuyện người khác cầu cũng cầu không được, đến chỗ nàng, sao lại giống như là ép nàng lên núi đao xuống biển lửa?

 

Trong lòng ta đột nhiên có chút không được tự nhiên, sau đó sách trong tay ta không lật qua một trang nào nữa.

 

“Đại nhân, lời vừa rồi... chỉ là nô tỳ dỗ dành công chúa, xin đại nhân tha thứ cho nô tỳ mạo phạm, không nên để ở trong lòng...”

 

Ta ôm Lăng Vân Nhi, nghe thấy giọng nói tinh tế từ phía sau truyền đến.

 

...

 

Ta đương nhiên biết là nàng dỗ Lăng Vân Nhi!

 

Một tiểu cung nữ khi quân phạm thượng, chẳng lẽ còn dám gả cho ta sao?

 

Ta ừ một tiếng từ trong mũi, thật sự không muốn nhìn tiểu cung nữ này một cái.

 

“Đại nhân… Nhân tiện cho nô tỳ hỏi, đại nhân tên gọi là gì, làm việc ở đâu?”

 

Chẳng lẽ ta nói cho ngươi biết tên, một tiểu cung nữ như ngươi dám gọi hay sao?

Thôi, bịa đại một cái tên đi.

 

“Ta họ Hồ, làm việc ở Càn Thanh cung.”

 

Ta đúng lý hợp tình đáp xong, liền nhìn thấy Hồ Vũ ẩn nấp gần đó run lên một chút.

 

Hắn run một chút cũng bình thường, thân phận của hắn có thể được ta dùng một chút ngắn ngủi cũng là phúc khí của hắn.

 

Lâm Bất Cai đối xử tốt với Lăng Vân Nhi, tốt đến kỳ quái, bởi vì ta thật sự không tìm được mục đích của nàng.

 

Loading...