Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cung nữ Lâm Bất Cai - 14

Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:17:45
Lượt xem: 842

Năm ta mười tuổi, Lệ phi được thánh sủng, sinh hạ một tiểu công chúa.

 

Ta và Lệ phi đều cho rằng sẽ là một tiểu hoàng tử, cho nên khi ma ma ôm đứa bé đến trước mặt ta, ta mặt lạnh càng thêm lạnh.

 

Tiểu công chúa không có tác dụng gì, còn mỏng manh yếu đuối.

 

 

Ta không có khả năng bảo vệ.

 

Nhưng Hoàng thượng lại vô cùng cao hứng, đặt cho con bé tên là Vân Nhi, còn lần đầu tiên đồng ý thỉnh cầu cho ta vào Quốc Tử Giám. Đây là chuyện Lệ phi cầu xin đã lâu nhưng chưa được.

 

Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo của con bé, xem ra đứa nhỏ này cũng không vô dụng.

 

Người người đều sợ ta, nói ta mặt lạnh như Diêm La. Nhiều lần chạm mặt các hài tử của phi tần khác, chúng đều sẽ bị ta dọa khóc, nhưng đứa bé này không sợ.

 

“Ca... ca...” Không biết là lúc nào đứa nhỏ này đã nói được, luôn thích vừa bò loạn trên mặt đất vừa gọi ta.

 

Ta nhìn tiểu công chía cách ta càng ngày càng gần, thở dài, buông bút trong tay xuống, rửa tay trong chậu nước rồi mới đi qua bé con bé lên.

 

“Gọi hoàng huynh.” Ta nghiêm túc nói.

 

Con bé quơ hai tay, cười khanh khách càng vui vẻ: “Ca... Ca...”

 

Thôi, cũng như nhau.

 

Con bé cứ như vậy gọi ta là ca ca, chậm rãi trưởng thành.

 

Ta sai rồi, nói tiểu công chúa vô dụng là lỗi của ta.

 

Con bé giống như đóa hoa hướng dương, rất thu hút người khác, khiến hoàng thượng vô cùng yêu thích. Yêu thích con bé nên đối với ta càng khoan dung, không hề đề phòng. Vì vậy, ta có thể làm chuyện mình muốn làm.

 

Chỉ là ta không bao giờ nghĩ rằng điều tương tự có thể xảy ra hai lần.

 

Năm Nguyên Thừa thứ ba mươi mốt, ta theo học tại Quốc Tử Giám, như thường ngày ta trở về Quan Sư cung dùng bữa trưa.

 

Chưa đi vào đã nghe thấy bên trong ồn ào, ta nhấc chân bước vào, liền nhìn tiểu công chúa vẫn còn mặc chiếc váy nhỏ màu xanh lá cây lúc sáng sớm ta đi ra ngoài, chỉ là vạt áo đã bị m.á.u nhuộm đỏ sậm, nhìn không ra hoa văn ban đầu.

 

Mọi thứ trước mắt khiến ta không dám tới gần.

 

“Điện hạ! Điện hạ! Ngài mau tới xem công chúa!” Thúy Nhi ôm Lăng Vân Nhi đã khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Ta chạy tới, ngón tay run rẩy tiếp nhận Lăng Vân Nhi đã mê man.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cung-nu-lam-bat-cai/14.html.]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Chuyện gì xảy ra! Nương nương đâu!”

 

Thúy Nhi khóc ròng nói: “Hoàng hậu nương nương nói nương nương hành vi không đoan chính, sai người bắt nương nương, công chúa không chịu, đuổi theo nên bị ngã từ bậc thang xuống...”

 

Từng lời của Thúy Nhi rơi vào tai ta, giống như từng cây kim đ.â.m vào.

 

Lúc thái y chạy tới, ống tay áo của ta đã bị m.á.u sau đầu của Lăng Vân Nhi thấm ướt một mảng.

 

Thái y tới đúng lúc, tính mạng cứu trở về, nhưng Vân Nhi vĩnh viễn cũng không lớn lên được.

 

Lúc ta cầm kiếm đến Tông Nhân phủ thì Lệ phi đã chết, c.h.ế.t vì uống chén rượu độc để bảo toàn thể diện hoàng thất mà hoàng hậu ban cho.

 

Ngày thứ năm ta canh giữ trước giường Lăng Vân Nhi, hoàng thượng đi tuần rốt cuộc cũng hồi cung.

 

Việc đầu tiên Hoàng thượng làm sau khi hồi cung chính là trị tội ta tự tiện xông vào Tông Nhân phủ, buộc ta cấm túc ở Quan Sư cung. Hắn chưa từng hỏi qua chuyện của Lệ phi, cũng không nhìn Vân Nhi lấy một cái.

 

Giống như tám năm trước, dường như trên đời này vốn không có Quý phi và Lệ phi. Trong cung mỗi người đều ngậm miệng không nói, dường như chỉ cần nói một câu sẽ ô uế cả miệng lẫn tai.

 

Cũng như tám năm trước, hôm qua vẫn là sủng phi của hoàng thượng, hôm nay không vào được hoàng lăng.

 

Hoàng thượng ngồi ở trên cao, là kẻ bạc tình, hay là tất cả đều ở trong kế hoạch của hắn.

 

Ta nhìn Lăng Vân Nhi vẫn nằm mê man trên giường, nắm chặt kiếm trong tay.

 

Từ đó về sau, ngoại trừ Lăng Vân Nhi, ta không còn người thân nào cả.

 

2.

 

Năm Nguyên Thừa thứ ba mươi hai, ta dẫn theo quân phân tán ngoại gia, tấn công hoàng cung.

 

“Lúc trước trẫm nên xử tử ngươi, trẫm không nên mềm lòng...” Hoàng thượng từ trên ngôi vị hoàng đế ngã xuống, chỉ vào ta khàn cả giọng.

 

Hắn là không nên mềm lòng, lúc hắn vì hoàng quyền mà liên hợp hoàng hậu áp đặt tội danh xấu xa kia lên đầu mẫu phi ta, hắn xử tử luôn cả ta.

 

Nhưng là hắn không làm, lại còn một lần nữa liên hợp với hoàng hậu hãm hại Lệ phi như vậy.

 

Ta ném đầu Lăng Thịnh xuống trước mặt hắn, ngồi xổm xuống nhìn hắn: “Nhi tử bảo bối của ngươi nghe nói ta tới, sáng sớm đã thắt cổ, ta sợ ngươi không thấy được mặt hắn lần cuối cùng nên mang tới cho ngươi xem.”

 

Hắn nhìn cái đầu kia, cả môi cũng run rẩy: “Thịnh nhi... Thịnh nhi của trẫm...

 

“Mẫu phi ta chung tình với ngươi, không quan tâm chuyện mẫu gia phản đối muốn gả cho ngươi, giúp ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế, giúp ngươi củng cố ngôi vị hoàng đế. Cái gì cũng có có thể cho ngươi, nhìn ngươi lập bà ta làm Hoàng hậu, nghe lý do đường hoàng của ngươi, để cho ngươi lập Lăng Thịnh làm Thái tử. Bà chưa bao giờ oán hận ngươi, ta cũng chưa bao giờ mơ ước ngôi vị Thái tử.”

 

Ta nhìn hắn, gằn từng chữ: “Ngươi bất tài nên mới sợ hãi. Ngươi chưa bao giờ yêu mẫu phi ta nhưng lại lấy tình yêu giam cầm bà. Ngươi hại bà chưa đủ, còn hại cả Lệ phi. Mặc dù là ta cũng tốt, hay là Vân Nhi cũng tốt, ở trong mắt ngươi vẫn thua kém Lăng Thịnh.”

Loading...