Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chàng hoạ như hoa - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-07-11 14:27:07
Lượt xem: 1

Anh cũng đã chăm sóc anh ấy rất nhiều rồi.”

 

Kiều Kiều nói như vậy, Ô Vân liền thản nhiên trả lời: “Anh thiếu nợ cậu ta.”

 

“Anh có biết lời giải thích này nghe tưởng tượng bay bổng lắm không?”

 

Ô Vân bị Kiều Kiều nói cho nghẹn lời.

 

Anh kéo Trần Không lại, hai người đứng sang một bên.

 

“Chúng tôi là anh em đó, kiểu có quan hệ huyết thống ấy.”

 

Kiều Kiều hoàn toàn không ngờ tới, mọi chuyện sẽ như thế này.

 

Cô vô thức nhìn về phía Tư Dư,Tư Dư lắc đầu, biểu thị mình cũng không hiểu gì hết.

 

Ô Vân đặt trái b.o.m xong, liền thỏa mãn ngồi trên ghế sofa ăn trái cây, vỗ vỗ Trần Không: “Em giải thích đi.”

 

“Tôi và Ô Vân, là quan hệ anh em cùng cha khác mẹ.

 

Tôi theo họ bố, còn anh ấy theo họ dì.”

 

Trần Không thoải mái nói ra những lời này, ngắn gọn lại thẳng thắn.

 

Tư Dư và Kiều Kiều đồng thời gật đầu, hóa ra là như vậy.

  

Vậy nên, Trần Không ban đầu có lẽ theo họ mẹ, lấy tên là Chu Kiều.

 

Sau đó lại về ở cùng ba, mới thay đổi thành tên này.

 

Thế nhưng, trong ấn tượng của Tư Dư, trong ba năm trung học, cô dường như cũng chưa bao giờ nhìn thấy mẹ của Trần Không.

 

Anh ấy sống cũng ông ngoại.

 

Ông ngoại Chu bao giờ cũng ngồi trước cửa làm việc, mỗi lần nhìn thấy Tư Dư đi đến gần, ông sẽ lại tủm tỉm cười hỏi:

 

“Tiểu Dư, tới tìm Giao Giao chơi phải không?”

 

Sau này nghe nhiều hơn, Tư Dư dần dần cũng gọi anh ấy là Giao Giao giống như ông ngoại Chu.

 

Đó là cách gọi chỉ thuộc về Tư Dư và ông ngoại.

 

Khi Tư Dư còn đang ngây người, Trần Không nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lặng lẽ không nói gì đi lên tầng hai.

 

Kiều Kiều khẽ kéo tay áo Tư Dư, nhìn về phía Trần Không đang bước lên lầu ra hiệu cho cô.

 

Khi Trần Không bước đi, bóng lưng anh thẳng tắp.

 

Đèn bên góc rẽ vào không được bật lên, nửa người anh như bị nuốt chửng vào một khoảng không tăm tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chang-hoa-nhu-hoa/chuong-30.html.]

 

Tư Dư cảm thấy vô cùng đau lòng. 

 

Có rất nhiều lúc, cô sẽ cảm thấy rất đau xót.

 

Chu Kiều trước kia, tuy rằng không phải là hướng ngoại, nhưng chí ít anh vẫn vui vẻ cởi mở.

 

Mà hiện tại, Trần Không kiệm lời, lại thờ ơ với hầu hết mọi người.

 

Cô nhớ về cảm xúc của mình khi lật xem cuốn tập tranh mà Trần Không đã tặng cô.

 

Những cái cây khô héo để đến với mùa xuân đã phải trải qua những ngày đông khắc nghiệt thế nào, cô không biết được.

 

Đến cả việc phải vùng dậy bước ra từ trong tuyệt cảnh khó khăn đến nhường nào, cô cũng không hề biết.

 

Lâm Tư Dư có một thói xấu, đó là luôn nghĩ về tình huống tệ nhất sẽ xảy ra.

 

Cô đuổi theo Trần Không lên lầu.

 

Việc có muốn kể về những chuyện đã qua hay không, đó là lựa chọn của Trần Không.

 

Nhưng Tư Dư luôn cảm thấy rằng, cô cần phải làm vài điều gì đó, khiến Trần Không hiểu rằng:

 

Em luôn sẵn lòng lắng nghe.

 

Cũng rất muốn nghe.

 

Trần Không ngồi trước giá vẽ đang pha trộn màu.

 

Tư Dư đi đến bên cạnh, khẽ cúi người xuống, từng chút từng chút một hướng gần về phía anh.

 

Khi dừng lại cách đầu mũi anh ấy vài cm, cô nhỏ giọng nói một câu:

 

“Giao Giao, về nhà với em nhé.”

 

Trần Không cho rằng, Tư Dư nói muốn đưa anh về nhà, là muốn quay trở về nơi họ đã cùng nhau học.

 

Nhưng thực ra không phải.

 

Sau khi tốt nghiệp Tư Dư ở lại thành phố nơi cô học đại học.

 

Trên chuyến bay trở về, Tư Dư kể cho anh nghe về tình hình hiện tại của mình.

 

“Năm em tốt nghiệp, em đã mở một cửa hàng.

 

Chờ lát nữa chúng ta cùng đi qua xem được không.”

 

Loading...