Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chăm sóc cô ấy đi - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-11 15:03:57
Lượt xem: 1,072

7

Trần Bắc nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.

Lần cuối cùng tôi thấy anh ta có vẻ mặt như vậy là khi anh ta chăm chú lắng nghe thiết kế quảng cáo của Vu Đồng, anh ta rất tập trung, như thể trong mắt anh ta chỉ có Vu Đồng.

Thật mỉa mai. Tôi vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ nhận được sự quan tâm như vậy từ anh ta, nhưng không ngờ đến lúc chia tay cũng nhận được rồi.

Trái tim tôi quá nhỏ bé để có thể xóa đi mọi tổn thương, khả năng tự chữa lành của tôi lại rất kém, tôi sẽ không trốn tránh, bí mật chữa lành vết thương và giả vờ như không có chuyện gì. Vì vậy, lần này rời đi, tôi sẽ không nhìn lại, không bao giờ.

Tôi vẫn muốn chia tay trong vui vẻ, nhưng nếu anh ta muốn lắng nghe tôi sẽ không kiêng dè nữa.

"Chúng ta đã ở bên nhau được ba năm và tôi hiểu rằng khi anh nói cố gắng, anh thực sự rất cố gắng. Tôi nhớ tất cả sở thích của anh và biết anh thích những thứ đơn giản và thanh lịch, vì vậy tôi ăn mặc giản dị, chú ý tâm trạng của anh. Chúng ta là cặp đôi không giống cặp đôi nhất trong công ty. Việc này tôi không quan tâm, chỉ cần trong lòng anh có tôi là được, tôi tự nguyện làm."

“Nhưng về phần Vu Đồng, anh phải chăm sóc cô ta, làm cái gì cũng đều đặt cô ta lên hàng đầu và không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi. Ngược lại, tôi giống kẻ thứ ba phá hoại mối quan hệ của hai người hơn."

"Trần Bắc, anh có thể nói cho rõ ràng, chúng ta ở bên nhau ba năm, có giây phút nào không liên quan đến cô ta không? Cuộc sống như thế này tôi đã chịu đựng đủ rồi."

Ánh mắt Trần Bắc bắt đầu chớp lia lịa, đôi môi mỏng khẽ run lên, anh ta chạm phải ánh mắt của tôi, hồi lâu chỉ nói hai chữ: “Lâm Lạc.” Lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên.

Nhạc chuông đặc biệt đó là cài đặt dành riêng cho Vu Đồng.

Khi Trần Bắc nhận điện thoại, vẻ mặt anh ta nhanh chóng trở nên căng thẳng, không giấu được vẻ lo lắng. Tôi chỉ nhìn anh ta để xem lần này anh ta sẽ chọn gì.

"Lâm Lạc, Đồng Đồng cãi nhau với chồng sắp cưới, cô ấy say rượu, con gái ở bên ngoài một mình không an toàn, anh phải nhanh chóng đến đó." Trần Bắc nói.

"Được rồi, anh đi đi." Tôi mím môi mỉm cười, không hề ngạc nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cham-soc-co-ay-di/5.html.]

Anh ta luôn nói rất ít với tôi và chỉ nói một chút khi nhắc đến những chuyện liên qua đến Vu Đồng. Trần Bắc hình như có chút lo lắng, chạy được mấy bước liền quay đầu lại nói: "Hãy tỉnh táo, chờ anh quay lại."

Tôi lại cười, cười vì anh ta tưởng tôi là đồ ng--ốc, đến trẻ con cũng không bị lừa bởi trò này, còn tôi bị lừa suốt ba năm trời, bây giờ thì tỉnh táo rồi.

Trần Bắc lên chiếc xe màu đen lái đi, chỉ để lại tiếng lốp xe rít lên trên mặt đất. Tôi kéo vali, ngẩng đầu nhìn trời, không được khóc! Tôi và anh ta đã chia tay rồi, còn bám lấy tôi như thế này, Trần Bắc thật sự không phải là gì cả.

Đột nhiên, một chiếc xe máy với ống giảm thanh lao ra ở góc cua và tông vào vali của tôi, lực quá mạnh khiến tôi bị kéo về phía trước, loạng choạng vài bước, gần như ngã xuống đất.

Chợt một bàn tay khỏe mạnh vòng qua eo tôi, giữ vững cơ thể tôi, giữ lấy vali của tôi và yêu cầu tài xế phải chịu trách nhiệm.

8

Người điều khiển xe máy là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi. Vì tôi không bị thương nặng nên tôi để cậu ta đi.

Người cứu tôi chính là Lục Cận, kẻ thù truyền kiếp của tôi từ nhỏ.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Hắn nhất quyết đưa tôi đến bệnh viện nơi mình làm việc, tôi được chăm sóc đặc biệt và được điều trị mà không cần phải xếp hàng. Vì bị thương ở đầu gối nên tôi đi chụp phim trước, cũng may không có chuyện gì, chỉ là vết thương ngoài da thôi.

“Đồ mặt cún này, cô hẳn là không có gì đâu.” Lục Cận xé vùng quần bị thương của tôi ra, dùng i-ốt lau vết xước trên đầu gối. Vết thương không sâu nhưng đau lắm. Chỉ có hai chúng tôi trong phòng điều trị, những lời than phiền của hắn ập đến với tôi cùng một lúc.

Lục Cận nói là tôi thấy anh chàng đi xe máy đẹp trai nên cũng không tính toán. Nhưng lời nói của hắn chắc chắn là cọng rơm cuối cùng đè bẹp tôi. Bởi vì mối quan hệ của tôi với Trần Bắc cũng bắt đầu từ ngoại hình của anh ta. Nói như vậy nghĩa là ám chỉ tôi mê trai đẹp, tàn nhẫn đ.â.m vào chỗ yếu của tôi. Tôi bĩu môi, nước mắt rơi xuống.

Lục Cận sửng sốt, hơi hoảng sợ, vội vàng nói: "Sao cô lại giống trẻ con như vậy, chút đau đớn này cũng không chịu nổi sao?"

Nói xong, hắn lại càng thận trọng hơn, mỗi lần lau vết thương đều hít một hơi thật sâu. Tôi càng khóc to hơn và khóc nức nở đến mức thở không ra hơi. Các bác sĩ, y tá đi ngang qua phòng điều trị đều rướn cổ nhìn vào bên trong xem chuyện gì đang xảy ra.

Lúc vết thương được xử lý xong, trán Lục Cận đã lấm tấm mồ hôi. Hắn thở dài một hơi, cười toe toét: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà còn mệt hơn cả việc lên bàn mổ.”

Loading...