Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chăm sóc cô ấy đi - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-11 15:03:29
Lượt xem: 1,225

Để gia đình không lo lắng, tôi vẫn đăng ảnh lên weibo để thông báo rằng mình đang đi du lịch và không cố gắng tìm nơi để xuất gia.

Thật kỳ lạ, người đầu tiên để lại tin nhắn cho tôi lại là Lục Cận, trúc mã và cũng là kẻ thù không đội trời chung của tôi. Hắn cũng thích đi du lịch và cho tôi một số lời khuyên. Hầu hết những gợi ý này đều rất thiết thực và đã giúp tôi tránh được rất nhiều đường vòng.

Kỳ nghỉ một tháng đã kết thúc, tôi về sớm vài ngày, muốn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt trước khi đi làm, không ngờ lại nhìn thấy xe của Trần Bắc đậu ở ngã tư khu chung cư của tôi.

Tháng mười, sáng sớm và buổi tối se lạnh, Trần Bắc mặc một chiếc áo gió mỏng xuống xe, đóng cửa xe lại, chăm chú nhìn tôi.

Đó là một bức tranh đẹp với một người đàn ông tuấn tú bên cạnh chiếc xe hơi sang trọng, nhưng những điều này chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi kéo vali và đi ngang qua anh ta.

"Em chơi đủ vui rồi, có muốn quay lại không?" Trần Bắc nói, trong lời nói tràn đầy trách móc.

Tôi không muốn tranh cãi, sau khi đi tàu hơn mười tiếng đồng hồ, toàn bộ xương cốt trong cơ thể tôi đều rã rời.

"Em đang làm ầm lên cái gì vậy? Chỉ vì ngày đó Đồng Đồng không nhịn được mà tiết lộ rằng anh sẽ cầu hôn em trước sao? Em có thể trưởng thành hơn được không!" Trần Bắc giật lấy vali của tôi, nắm lấy cổ tay tôi, giận dữ trừng mắt.

Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một cô bé hay giận dỗi vì những chuyện vụn vặt như hạt vừng, hạt đậu.

“Buông ra, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.” Tôi hất tay anh ta ra, đầu đau đến không chịu nổi.

"Lâm Lạc, dừng lại, đối xử với anh như vậy thật không công bằng, em nhất định phải cho anh một lời giải thích!"

6

Tôi dừng lại, nhìn lại khuôn mặt của Trần Bắc, chợt cảm thấy buồn cười.

Anh ta trong như một kẻ sát nhân đứng trước mặt, hỏi một cách chính đáng rằng mình đã phạm tội gì. Người làm tổn thương người khác không bao giờ biết mình đã làm gì sai vì đã được ưu ái quá lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cham-soc-co-ay-di/4.html.]

"Anh cảm thấy ba năm này đối với tôi có công bằng không? Trần Bắc, tôi thực sự mệt mỏi, không muốn tranh cãi. Anh có thể về để tôi yên. Vu Đồng cần anh, chỉ cần chiếu cố cho cô ta là được."

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Tôi nhìn Trần Bắc, một khi sự oán giận và nhẫn nại của anh ta đều biến thành sự thờ ơ. Trần Bắc sững sờ tại chỗ, nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú luôn mang theo vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt lại có chút kinh ngạc.

Tôi nhíu mày, cảm thấy hơi choáng váng, mặt đất trước mặt quay cuồng, tôi có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Trước kia em không như vậy, anh phải chăm sóc Đồng Đồng, em luôn biết điều đó." Anh ta giải thích, giơ tay đỡ tôi.

Tôi vô thức né tránh sự đụng chạm của anh ta. Thật là nực cười, ngay cả cơ thể tôi cũng đang chống cự anh ta, quá kinh tởm.

"Tôi biết rồi, anh cứ hết lòng chăm sóc cô ta đi. Chúng ta đã chia tay, anh không cần phải lo lắng cho tôi nữa đâu", tôi bình tĩnh nói, cố gắng không để anh ta nghĩ rằng tôi ghen.

"Lâm Lạc!"

Anh ta gọi tên tôi, cả họ lẫn tên, tình huống này chỉ có một khả năng, đó chính là anh ta đang tức giận. Nhưng, vậy thì sao? Chuyện giữa tôi và anh ta đã kết thúc rồi.

Đột nhiên, ánh mắt Trần Bắc nheo lại, nắm chặt hai tay. Anh ta nắm lấy vai tôi và dùng nhiều sức khiến tôi đau đớn.

“Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi, anh còn muốn nghe gì nữa?” Tôi nhìn anh ta với ánh mắt cầu xin, hy vọng anh ta sẽ hiểu và buông tôi ra.

Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt chuyển từ tức giận sang sốc. Sau đó là những lời phàn nàn, rất nhiều ý trong đó, nhiều hơn những gì anh ta đã nói với tôi trong suốt ba năm qua.

Tôi đoán anh ta thực sự không mong đợi tôi rời đi. Suy cho cùng, anh ta đã quen với sự tồn tại đầy yêu thương và trìu mến của tôi, nếu nó đột ngột biến mất, trong lòng anh ta sẽ luôn có một khoảng trống.

Con người có hèn hạ thì cũng phải có chừng mực, tôi cũng không trói anh ta lại để bắt anh ta nhận ra lỗi lầm của mình rồi sửa chữa.

"Em không biết anh muốn nghe cái gì sao? Vì sao đột nhiên lại từ chối lời cầu hôn của anh? Vì sao vo duyên vô cớ biến mất một tháng? Tại sao lại xấu hổ không dám đối mặt như vậy?" Sự kiên nhẫn của Trần Bắc gần như đã cạn kiệt.

Lần đầu mới thấy Trần Bắc lại bướng bỉnh như vậy, thật bất ngờ.

"Trần Bắc, anh thật sự muốn tôi nói sao? Anh thật sự muốn nghe sao?" Tôi bất đắc dĩ nhếch khóe miệng cười.

Loading...