Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chăm sóc cô ấy đi - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-11 15:04:03
Lượt xem: 1,079

Đúng là chúng tôi lớn lên cùng nhau, nhưng từ nhỏ chúng tôi đã là đối thủ của nhau, chúng tôi thi nhau đứng đầu lớp, chơi game để giành chiến thắng, và sau này vào đại học, chúng tôi tranh chức chủ tịch hội sinh viên. Nếu không gặp Vu Đồng và bị ám ảnh bởi Trần Bắc, tôi đã không để hắn thành công trong cuộc bầu cử.

Ngày xưa khi gặp nhau, chúng tôi luôn tìm mọi cơ hội để tấn công nhau và tranh cãi với nhau, nhưng hôm nay hắn lại dịu dàng đến bất ngờ. Xử lý vết thương xong, hắn trực tiếp đưa tôi về nhà.

Lúc chờ đèn đỏ, Lục Cận nhắc nhở: “Vết thương không nghiêm trọng, nhưng nên nghỉ ngơi vài ngày để vết thương lành lại.”

Tôi không nói gì, chỉ cần dùng nước sạch rửa vết thương nhỏ như thế này là được, càng lớn càng giả tạo, đến bệnh viện chỉ vì một vết xước nhỏ.

"Cô hẳn là có thể xin nghỉ phép một cách dễ dàng. Dù sao thì sếp cũng là bạn trai của cô mà." Lục Cận nói thêm, trong lòng có chút khó chịu.

Ngồi trên xe, cảm xúc của tôi vẫn còn dâng trào, nhắc đến Trần Bắc khiến tôi căng thẳng. Tôi khịt mũi và nói một cách mỉa mai: "Tôi không có bạn trai. Nếu anh muốn cười nhạo tôi, thì cứ nói thằng, lòng vòng làm gì?"

Lục Cận quay lại nhìn tôi, với ánh mắt lấp lánh. Hắn mỉm cười, khóe miệng tới tận mang tai: "Cô thật nhỏ mọn, từ nhỏ tôi đã cứu cô không biết bao nhiêu lần, có lần nào tôi không cười như lần này không?"

"..."

9

Tôi không có gì để nói.

Nghĩ lại thì cũng đúng, mặc dù chúng tôi đã cạnh tranh với nhau từ nhỏ nhưng nếu có chuyện phải động chân động tay thì hắn sẽ bảo vệ tôi.

“Này, còn nhớ hồi cấp 2 cô đánh nhau với mấy người ngoài trường, tôi đã nhờ cô giáo cứu cô phải không? Hồi cấp 3 nữa, cô không mang bài tập tiếng Anh về, cô giáo đã yêu cầu cô làm bài tâp, tôi là người xách túi cho cô. Còn..."

Lục Cận tiếp tục nói, nhớ khá rõ chuyện ngày xưa. Hắn đã nhìn thấy tất cả sự bối rối và cô đơn của tôi. Trong nhưng lúc tôi khó lúng túng và khó khăn, hắn đều ở bên cạnh tôi. Đó là lý do tại sao tôi mất cảnh giác và khóc trước kẻ thù không đội trời chung của mình mà không hề sợ hãi hay đắn đo.

Tôi ngừng khóc, giơ tay lau nước mắt trên mặt: “Đừng nói nữa!”

Lục Cận ngậm miệng lại, cố ý mím môi, hừ một tiếng.

Tôi thấy buồn cười trước vẻ mặt xấu xa của hắn, lúc này, tôi dường như có chút hòa giải với kẻ thù không đội trời chung này.

Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt của Lục Cận, trông hắn có vẻ là một người đàn ông tốt, môi đỏ và răng trắng, nhưng miệng lưỡi lại độc địa.

Tôi vẫn còn vài ngày nghỉ phép, bây giờ tôi chỉ cần dùng nó để hồi phục sức khỏe.

Lục Cận tiếp xúc với tôi nhiều hơn trước, nhất là khi tôi bị thương, hắn thường xuyên nhắc nhở tôi trên WeChat cách chăm sóc vết thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cham-soc-co-ay-di/6.html.]

Vết thương đóng vảy nhanh nhưng lại rất ngứa, lúc tắm tôi vô tình bị nước dính vào, vết thương hơi mưng mủ. Tôi lại đến bệnh viện, sắc mặt Lục Cận khó chịu, dùng sức thật mạnh lau rửa sạch vết thương cho tôi.

"Vết thương không được để tiếp xúc với nước. Tắm hay chữa lành vết thương quan trọng hơn?", hắn giảng giải.

“Tắm.” Tôi mỉm cười với hắn.

"Vậy tại sao lại đi chữa trị? Để nó thối rữa đi." Hắn tức giận trừng mắt.

"Bác sĩ Lục, anh không giỏi y thuật à?" Tôi cố ý khiêu khích.

Lục Cận gầm gừ, cao giọng một quãng tám: “Nói nhảm, tiểu tử nào đi ngang qua trước mặt ta đều phải nổi da gà, Diêm Vương cũng không dám tiếp nhận bất kỳ bệnh nhân nào được ta chữa trị.”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

“Không ngờ anh, một bác sĩ, lại hành nghề mê tín thời phong kiến.” Tôi trêu chọc, nghĩ rằng tranh luận với hắn sẽ rất thú vị.

"Nếu một ngày tôi gặp thêm vài bệnh nhân như cô, chắc tôi không sống nổi mất." Hắn thở dài và lắc đầu như ông già xưa.

"Nhìn xem, bác sĩ Lục, ngài nên nói tiếp đi chứ, tôi ngậm miệng rồi." Tôi ngậm miệng ậm ừ, lần rửa vết thương lần này còn đau hơn lần trước, nhưng tôi lại không muốn khóc chút nào.

Hắn nhất quyết đưa tôi về nhà, nói sợ tôi lại tiếp tục, vết thương sẽ không bình phục được nên tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng khám đợi hắn khám xong bệnh nhân cuối cùng.

Các y tá và bác sĩ trẻ đi ngang qua ngập ngừng hỏi tôi là ai, hắn hào phóng giới thiệu: “Là một đứa trẻ, xinh đẹp phải không?”

Tôi cười, trước đây khi ở cùng Trần Bắc, nếu có người hỏi loại câu hỏi này, hắn sẽ bỏ qua.

"Bình thường ở nhà cô ăn gì? Trên người toàn thịt thế, tôi còn tưởng mình là người tị nạn từ nơi nào đó đến." Lục Cận tìm mọi cơ hội để troll tôi.

"Anh mù à? Tôi đã bỏ tiền ra để giảm cân và tỷ lệ mỡ trong cơ thể của tôi là chuẩn nhất." Tôi phản bác.

Thật ra gần đây tôi bị thương nên hiếm khi đến phòng tập thể hình, tôi vô thức chạm vào vòng eo của mình, may mắn là không có tí mỡ nào tăng lên.

“Con trâu không phải béo sao, tỷ lệ mỡ trong cơ thể nó cũng chuẩn đó.”

"Hừ!"

Tôi đ.ấ.m hắn với ít hơn 30% sức lực của mình. Chơi với hắn đúng là thư giãn nhất.

Trong lúc chờ đèn giao thông, tôi vô tình nhìn thấy xe của Trần Bắc, rõ ràng không phải trên đường đi đến công ty mà là trên đường gần nhà Vu Đồng nhất.

Loading...