Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:07:59
Lượt xem: 30

Xuống tàu, người phụ nữ đi sang một bên nghe điện thoại, Diệp Tương liếc nhìn cô ấy một cái rồi bước lên thang máy.

Vừa ra khỏi ga tàu cao tốc, Diệp Tương đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng đợi ở lối ra.

Người phụ nữ dáng người trung bình, hơi gầy, đang đi một chiếc xe đạp điện kiểu dáng dễ thương. Có lẽ sợ người muốn đón không nhận ra, bà kéo tấm che nắng trên mặt xuống, nheo mắt nhìn về phía lối ra.

Không lâu sau khi Diệp Tương phát hiện ra bà, người phụ nữ cũng nhìn thấy Diệp Tương, bà vẫy tay, ra hiệu Diệp Tương đến nhanh lên.

Diệp Tương kéo vali chạy chậm đến gần, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, "Mẹ, trời nóng như vậy sao mẹ lại đến đây? Con có thể tự bắt xe về mà."

Hà Mỹ Tâm kéo tấm che mặt xuống, giọng nói có chút ngột ngạt, "Giờ này tiệm không có khách, mẹ qua đón con cũng vừa hay."

Diệp Tương đặt vali lên phía trước, ôm lấy eo bà ngồi ở ghế sau.

Hà Mỹ Tâm ghét bỏ nói: "Nóng muốn chết, đừng có ôm mẹ." Dù nói vậy, nhưng giọng điệu của bà lại mang theo ý cười.

Xoay tay lái, chiếc xe đạp điện từ từ chạy về hướng nhà.

Diệp Tương không những không buông tay, mà còn áp mặt vào lưng bà, "Mẹ, trưa nay con chưa ăn cơm, đói bụng rồi."

Tốc độ xe đạp điện không nhanh, chở hai người chậm rãi tiến về phía trước, Hà Mỹ Tâm quay đầu liếc nhìn cô một cái, "Bố con đã nấu cơm xong rồi, chỉ chờ con về thôi."

"Nghỉ hè không chịu về nhà sớm, cũng không biết chạy đi đâu, nhìn con gầy đi kìa, eo chỉ còn một xíu."

Diệp Tương cọ cọ vào lưng bà, "Nào có khoa trương như vậy..."

"Người ta thường nói nữ đại mười tám biến thành người khác, con gái mẹ lần này về quả thật là xinh ra."

"Có lẽ là nghỉ ngơi đầy đủ, nên..."

Giọng Hà Mỹ Tâm đột nhiên trở nên nghiêm khắc, "Ý là trước kia con toàn thức khuya, không được nghỉ ngơi đầy đủ sao?"

Diệp Tương bưng mặt không dám nói gì nữa.

Trên đường đi, hai mẹ con nói chuyện rôm rả, đoạn đường dài dường như cũng không còn xa nữa.

Nhà họ ở trong một khu chung cư cũ, cửa không khóa, lúc Diệp Tương về vừa đúng lúc nhìn thấy bố cô - Diệp Quế Bình - đang bưng đĩa cá chép vừa hấp xong từ trong bếp ra.

"Bố!"

Cô đặt vali ở lối vào, thay dép lê xong liền chạy đến giúp đỡ.

Diệp Quế Bình lau tay, vui vẻ nhìn cô, "Cơm của ba người chúng ta đã múc ra bát hết rồi, bố với mẹ con cũng chưa ăn đâu."

Bình thường trong nhà ăn cơm đều dùng bàn nhỏ, lần này Diệp Tương về, họ trực tiếp bê cả chiếc bàn tròn lớn dùng để tiếp khách trong kho ra.

Trên bàn toàn là món Diệp Tương thích ăn.

Hà Mỹ Tâm rửa tay xong cũng ngồi xuống, trách móc gắp cho Diệp Tương mấy miếng thức ăn, "Gầy thành như vậy rồi, suốt ngày những lời mẹ nói đều bỏ ngoài tai."

Kinh nghiệm nhiều năm cho Diệp Tương biết, lúc này chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm nghe mẹ càm ràm là được, tốt nhất đừng nói gì thêm, tránh tự rước phiền phức vào người.

"Con bé đang ăn cơm đấy, bà đừng nói nó nữa."

Thấy cô cúi đầu ăn ngon lành, Hà Mỹ Tâm cũng nhịn xuống ý định giáo huấn cô, nói chuyện phiếm với Diệp Quế Bình về chuyện ở tiệm bán đồ ăn vặt.

Diệp Tương nghe rất chăm chú, nhưng đột nhiên, Hà Mỹ Tâm dường như nhớ ra chuyện gì đó, liền chuyển chủ đề, quay sang nhìn Diệp Tương, hỏi: "Con với cậu thanh niên mà dì Trương giới thiệu nói chuyện đến đâu rồi?"

"Sáng nay dì Trương còn hỏi con khi nào về, để hai đứa gặp mặt nói chuyện."

"Chưa nói chuyện gì nhiều ạ," Diệp Tương chậm rãi nói, "Tính cách cậu ấy với con không hợp."

Hà Mỹ Tâm nhướng mày, "Người ta còn chưa gặp mặt, đã không hợp rồi sao?"

"Con thấy cậu ấy có bạn gái rồi..."

"Mẹ đã gọi điện thoại hỏi dì Trương rồi, cậu thanh niên đó chắc chắn không có bạn gái, dì ấy cam đoan với mẹ rồi, mẹ là mẹ ruột... Là mẹ của con, chẳng lẽ còn lừa con

"Con không muốn gặp cậu ta." Giọng Diệp Tương phản kháng dưới ánh mắt sắc bén của Hà Mỹ Tâm dần nhỏ đi.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, Diệp Quế Bình - người thường ngày ít nói - cuối cùng cũng lên tiếng hòa giải: "Ăn cơm trước đi, ăn cơm trước đi, người dì Trương giới thiệu cũng không thể ép con bé phải đi gặp được?"

"Con gái lớn như vậy rồi, một người yêu cũng chưa từng quen, bà xem con bé Linh Linh nhà bên cạnh kìa, Tết năm ngoái đã đính hôn với bạn trai rồi." Hà Mỹ Tâm lẩm bẩm hai câu rồi cho qua chuyện này.

Diệp Tương trở về phòng mình, chăn ga gối đệm trong phòng ngủ đều được gấp gọn gàng, bệ cửa sổ và mặt bàn cũng được lau chùi sạch sẽ.

Trên giá treo quần áo ở góc phòng treo một chú thỏ cụp tai, nhìn thấy vậy, Diệp Tương biết ngay chắc chắn là mẹ cô dọn dẹp phòng.

Hà Mỹ Tâm bị mắc bệnh sạch sẽ, luôn thích treo những con thú nhồi bông mặc quần áo lên giống như treo quần áo vậy, bà nói nhìn như vậy mới gọn gàng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Diệp Tương lấy chú thỏ xuống ôm vào lòng, nằm nghiêng trên giường định xem hai tập phim truyền hình rồi ngủ trưa, khung chat WeChat rung lên, thông báo Lương Thành đã gửi tin nhắn mới cho cô.

Lương Thành: 【Nghe nói em về rồi, tối nay bảy giờ ra ngoài ăn cơm nhé [địa chỉ]】

Diệp Tương ghét cái thái độ ra lệnh của anh ta, nhưng cô nghĩ ăn cơm xong sớm một chút cho xong chuyện, nên cũng không từ chối: 【Ừm】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-72.html.]

Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, cô và Lương Thành bề ngoài là đang xem mắt, nhưng đã lâu như vậy rồi, cô còn không biết anh ta tên gì.

Ngược lại, Lương Thành không chỉ biết tên cô, mà còn có cả ảnh của cô, khiến cô có cảm giác bị xâm phạm.

Nhưng Diệp Tương cũng tin tưởng, mẹ cô - Hà Mỹ Tâm - sẽ không tùy tiện đưa ảnh của cô cho người khác, chắc chắn là dì Trương không biết lấy được từ đâu rồi gửi cho Lương Thành.

Lần này ấn tượng của cô đối với dì Trương từ bình thường trở nên kém đi, thậm chí có chút chán ghét.

May là ăn xong bữa tối nay là có thể chấm dứt màn xem mắt vô nghĩa này rồi.

Buổi tối, Diệp Tương ra ngoài, Hà Mỹ Tâm thuận miệng hỏi cô đi đâu chơi, Diệp Tương liền nói với bà là cô đi gặp đối tượng xem mắt.

Hà Mỹ Tâm cảm thấy Diệp Tương vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, hài lòng nở nụ cười.

Diệp Tương thong thả lái xe đạp điện đến nơi, mở điện thoại ra liền nhìn thấy Lương Thành gửi số bàn cho cô.

Ít ra anh ta cũng biết đúng giờ, Diệp Tương thầm nghĩ.

Vào quán, cô đi thẳng đến chỗ Lương Thành đã đặt.

Lương Thành tầm hai bảy hai tám tuổi, ngoại hình tạm coi là ưa nhìn, từ lúc cô đẩy cửa bước vào, anh ta cứ nhìn chằm chằm cô, Diệp Tương còn tưởng anh ta nhận ra cô.

Nhưng sau khi cô đứng bên cạnh bàn, Lương Thành lại ngẩn người đứng dậy, có chút lúng túng cười gượng: "Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi."

Sau đó, anh ta nhanh chóng liếc mắt ra ngoài cửa, như là đang xác nhận điều gì đó, sau đó mới đi vòng ra khỏi bàn, đến trước mặt cô, "Cho anh xin số WeChat được không?"

Cô gái trước mặt có mái tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, làn da trắng sáng mềm mại như mỡ đông.

Chiếc váy liền eo màu trắng không chỉ tôn lên khí chất trong sáng động lòng người của cô, mà còn càng làm nổi bật vóc dáng mảnh mai, vòng eo thon thả đến khó tin.

Lương Thành hối hận vì hôm nay đã hẹn gặp đối tượng xem mắt mà dì Trương giới thiệu, nếu không anh ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội 'tình cờ gặp gỡ' này, làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Biết đâu còn có thể phát triển thêm bước nữa.

"Hay là em ngồi đây, chúng ta ghép bàn nhé?"

Diệp Tương nhìn anh ta một cách kỳ quặc, lúc này mới hiểu ra, đối phương căn bản không nhận ra cô.

Điều nực cười hơn là, mặc dù anh ta không nhận ra cô, nhưng hình như đang cố gắng bắt chuyện với cô?

"Tôi chính là Diệp Tương."

Diệp Tương không thèm nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Lương Thành, ngồi xuống trước mặt anh ta, "Thực ra chúng ta không cần phải ăn cơm, gặp mặt một chút là được rồi."

Chụp một bức ảnh ở nhà hàng cho có lệ, dì Trương chắc cũng sẽ không nói gì với mẹ cô nữa đâu.

Nếu như chưa nhìn thấy Diệp Tương ngoài đời, có lẽ Lương Thành đã đồng ý với đề nghị này, nhưng sau khi phát hiện cô gái xinh đẹp động lòng người này chính là Diệp Tương, anh ta tuyệt đối không thể đồng ý được.

Lương Thành cười gượng, không biết có phải vì hành động vừa rồi mà cảm thấy ngại ngùng hay không, anh ta đẩy thực đơn về phía Diệp Tương, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn so với lúc nhắn tin trên WeChat, "Em muốn ăn gì cứ gọi, lát nữa anh thanh toán."

Anh ta còn cố ý nhấn mạnh, "Không cần chia đôi, anh trả hết."

"Em ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên ảnh rất nhiều, anh còn không nhận ra. Lúc nãy trên WeChat, có lẽ cách nói chuyện của anh hơi thẳng thắn, em đừng để bụng, đã được dì Trương giới thiệu cho chúng ta rồi, vậy chúng ta nhất định phải tìm hiểu nhau nhiều hơn..."

Anh ta cứ lải nhải mãi không thôi, Diệp Tương cúi đầu cũng không đáp lại, chỉ chăm chú lật xem thực đơn.

Lương Thành có chút nóng ruột, "Chúng ta không cần phải như vậy, em thấy sao?"

Diệp Tương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, "Tôi thấy chúng ta không cần thiết phải nói chuyện."

Rõ ràng là cô đang tỏ ý chê bai anh ta, Lương Thành suy nghĩ một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ anh ta đã thể hiện quá rõ ràng, khiến cô tưởng có thể nắm thóp được mình, nên mới có thái độ như vậy.

Sau khi suy tính một hồi, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt 'đầy đạo lý', "Diệp Tương, chúng ta nhất định là có duyên phận thì dì Trương mới giới thiệu chúng ta xem mắt, đã gặp mặt rồi, anh hy vọng chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng, em đừng có mang theo nhiều cảm xúc cá nhân như vậy."

"Để anh tự giới thiệu một chút, anh họ Lương, tên Lương Thành, hiện tại đang công tác tại Cục Tài chính thành phố chúng ta, năm ngoái thi đậu công vụ viên, nhà có xe có nhà, bố mẹ đều là người trong hệ thống, đều có chức vụ, điều kiện chắc cũng tạm ổn."

"Trong cơ quan có lãnh đạo muốn giới thiệu cho anh một cô gái du học thạc sĩ vừa về nước, tốt nghiệp Đại học UT, top 10 thế giới, nghe nói còn xinh đẹp giống hệt nữ minh tinh đang nổi tiếng gần đây."

Diệp Tương đánh giá anh ta, "Anh muốn nói gì?"

"Ý anh là chúng ta nên nói chuyện đàng hoàng, em xem, có cô gái ưu tú như vậy anh còn không chọn, chỉ đến gặp mỗi mình em."

Diệp Tương gật đầu tán thành, "Du học về, lại còn xinh đẹp, nghe có vẻ rất ưu tú."

Lương Thành không hiểu ý cô, "Em không tin à? Anh có WeChat của cô ấy."

Nói xong, anh ta liền mở khóa màn hình, định cho Diệp Tương xem cái gọi là bằng chứng.

Diệp Tương đang cầm điện thoại định chụp cho dì Trương một bức ảnh để chứng minh hai người đã gặp mặt, không hợp nhau, có thể giải tán rồi, thì ống kính đột nhiên xuất hiện bức ảnh Lương Thành và một cô gái ôm nhau rất thân mật.

Là hình nền điện thoại của Lương Thành.

Diệp Tương nhanh tay chụp lại bức ảnh.

 

Loading...