Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:05:41
Lượt xem: 29

"Tôi là mẹ nó, chẳng lẽ không được nói nó hai câu sao?" Hà Mỹ Tâm có chút tức giận, "Nó giống hệt ông! Cả ngày cứ như cái bầu hồ lô, hỏi gì cũng im thin thít."

Diệp Quế Bình thở dài, "Con bé không phải đang trên đường về nhà sao? Trễ vài ngày thôi mà, bà đừng có suốt ngày lo lắng."

Giọng Hà Mỹ Tâm cao hơn một chút, "Nó chạy lung tung cũng không thèm báo trước cho tôi một tiếng, nói nó hai câu là lo lắng vớ vẩn sao? Nếu như năm đó tôi để ý kỹ một chút, thì Tiểu Xuyên đã không bị lạc mất rồi!"

Cái tên Tiểu Xuyên vừa được thốt ra, hai đầu điện thoại đều im lặng.

Diệp Xuyên là em trai của Diệp Tương, bị lạc mất từ khi cô còn nhỏ, cụ thể như thế nào thì Diệp Tương cũng không rõ, hỏi bố mẹ, họ cũng không muốn nói, lâu dần cô cũng bỏ ý định hỏi đến chuyện này nữa.

Em trai là một sự tồn tại bị cấm nhắc đến trong nhà họ.

"Bao nhiêu năm rồi, bà vẫn còn..." Diệp Quế Bình lại thở dài một tiếng nặng nề, "Đều là lỗi của tôi."

Dù không gặp mặt, Diệp Tương cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đau đớn và tự trách của bố mình lúc này.

Mà Hà Mỹ Tâm dường như cũng nhận ra lời nói của mình không chỉ làm tổn thương bản thân, mà còn làm tổn thương đến chồng, liền ném điện thoại xuống, im lặng bỏ đi, cũng không biết là đi đâu.

Tiếng bước chân trong ống nghe dần xa, Diệp Quế Bình nhặt điện thoại lên, trò chuyện với Diệp Tương vài câu thường ngày rồi cúp máy.

Cho đến khi lên tàu, tâm trạng Diệp Tương cũng không khá hơn chút nào.

Cô nhớ đến Thịnh Lẫm, lại nhớ đến Diệp Xuyên bị lạc từ nhỏ, trong lòng không biết là tư vị gì.

Ngồi trên ghế, nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ một lúc lâu, Diệp Tương cảm thấy ánh sáng bên cạnh tối đi, có người dừng lại trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu nhìn, một người phụ nữ mặc váy đen dài ngang bắp chân, gương mặt xinh đẹp sắc sảo đang cúi người nhìn cô, không biết đã đứng đó từ bao lâu.

"Phiền cô nhường đường một chút được không? Chỗ của tôi ở bên trong."

Người phụ nữ đeo choker nhung đen, càng làm nổi bật chiếc cổ thon dài, giọng nói hơi khàn, có phần trung tính nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tương nghe thấy giọng nữ trầm ấm như vậy, không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Thấy Diệp Tương không nhúc nhích, người phụ nữ nhướng đôi lông mày đen rậm, "Tôi không thể đứng chặn ở đây được, phía sau còn có người muốn đi qua."

Diệp Tương vội vàng cất bàn gập, xấu hổ co người lại nhường cho cô ấy một khoảng trống đủ để đi qua, "Xin lỗi!"

Người phụ nữ thướt tha đi vào từ bên cạnh cô, khoảnh khắc cô ấy đi qua, mùi hương thanh lịch, trung tính thoang thoảng bay vào mũi Diệp Tương, khiến cô có chút choáng váng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho phải.

Trước mặt người phụ nữ này, dường như ngay cả những người đẹp quyến rũ như Kỷ Từ và Khương Doanh cũng có chút lu mờ.

Đây có lẽ chính là khí chất đàn bà quyến rũ trong truyền thuyết? Ánh mắt Diệp Tương không nhịn được mà cứ nhìn về phía cô ấy.

Người ta thường nói tập thể dục quá mức sẽ thu hút người đồng giới, Diệp Tương cảm thấy có lẽ nên thêm một điều nữa -

Người đẹp quá quyến rũ cũng sẽ thu hút người đồng giới.

Cô len lén nhìn trộm vài lần, người phụ nữ dường như không hề hay biết, vẫn thong thả sắp xếp đồ đạc của mình, đặt ipad trước mặt, mở một giao diện nào đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-71.html.]

Ngay khi Diệp Tương tưởng cô ấy sắp xem video, thì cô ấy lại bất ngờ vén mái tóc xoăn bên má ra sau, nghiêng người, một tay chống cằm, thú vị nhìn Diệp Tương cười, "Cô cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy là có ý gì?"

Diệp Tương muốn giữ lại chút mặt mũi cho bản thân, định mở miệng giải thích, nhưng khi đối diện với đôi mắt của người phụ nữ, cô mới nhận ra lúc đối phương nói chuyện với mình, cô lại đang nhìn trộm người ta, căn bản không kịp phản ứng, bị bắt quả tang ngay tại trận.

Lúc này, Diệp Tương chỉ muốn xách túi lên rồi bỏ chạy.

"Có gì kỳ lạ sao?" Cô ấy hỏi.

"Tôi, tôi không có nhìn cô... Tôi đang ngắm cảnh bên ngoài!" Diệp Tương nhanh trí nói.

Người phụ nữ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tàu cao tốc đang đi qua một đường hầm, bên ngoài tối om, phản chiếu trên cửa kính là gương mặt đang cười của người phụ nữ và vẻ mặt lúng túng của Diệp Tương.

Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng ngượng ngùng.

"Ồ." Người phụ nữ nhìn cô một cái đầy ẩn ý, sau đó ngồi thẳng dậy, bấm vào màn hình phát video bắt đầu xem.

Diệp Tương thấy cô ấy không có ý định nói chuyện với mình nữa, liền lặng lẽ vỗ về ngực, dịch người ra xa một chút.

Cô đặt báo thức theo giờ tàu đến rồi nhắm mắt lại.

Thực ra lúc này Diệp Tương không hề buồn ngủ, nhưng cô thật sự quá xấu hổ, chỉ có thể dùng cách giả vờ ngủ để che giấu bản thân.

Nhưng cô không ngờ, chỉ một lúc sau, cô lại thật sự ngủ thiếp đi.

Cho đến khi Diệp Tương tỉnh dậy, cô phát hiện trên người mình có thêm một chiếc áo khoác không phải của mình.

Cô mơ màng nhìn chiếc áo khoác trên người, lại nhìn chiếc váy dài trên người người phụ nữ ngồi bên cạnh, không hiểu sao lại cảm thấy hai món đồ này trông rất hợp nhau.

Thấy cô tỉnh dậy, người phụ nữ đang viết gì đó liền dừng bút, đặt vào khe cắm bên cạnh ipad, cong môi cười với cô, "Tỉnh rồi à?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cô ấy hơi nhướng cằm, "Trả áo khoác cho tôi được rồi chứ?"

Diệp Tương lập tức tỉnh táo, mặt đỏ bừng, vội vàng cởi áo khoác ra đưa cho cô ấy, "Cảm ơn..."

Người phụ nữ gấp áo khoác lại, tiện tay bỏ vào túi xách bên chân, "Không có gì."

"Thấy lúc nãy cô cuộn người lại, hình như hơi lạnh, nên tôi tiện tay khoác lên cho cô thôi."

Diệp Tương vừa định tắt chuông báo thức vừa đặt thì loa phát thanh trên tàu vang lên thông báo sắp đến ga.

Nghe thấy tiếng thông báo, người phụ nữ bên cạnh liền gập ipad lại cất vào túi, Diệp Tương nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Cô cũng xuống ở đây sao?"

Động tác của người phụ nữ khựng lại, nhìn cô một lúc, trong mắt xẹt qua một tia cảm xúc khó hiểu.

Một lúc sau, cô ấy thu hồi tầm mắt, ngón tay vân vê móc khóa trên túi, thản nhiên nói: "Ừm, nhà tôi cũng ở đây."

"Trùng hợp thật, nhỉ?"

 

Loading...