Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:09:54
Lượt xem: 24

Lương Thành đối diện với ánh mắt của cô, nhận ra cô đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, vội vàng cất điện thoại đi, nhưng anh ta không biết Diệp Tương đã chụp lại được bằng chứng, "Em... Em có ý gì?"

Diệp Tương che miệng kinh ngạc, "Lương tiên sinh, anh lừa tôi sao?"

Dư Tuyết Vi liếc nhìn Lương Thành, nụ cười mang theo ý chế giễu.

Lương Thành bị hai người phụ nữ nhìn như nhìn khỉ, lòng tự trọng lập tức sụp đổ, cầm áo khoác trên lưng ghế lên, xoay người chen qua người Dư Tuyết Vi bỏ đi.

Nhìn bóng dáng anh ta bỏ chạy, Diệp Tương không nhịn được cười thành tiếng.

Sự ấm ức tích tụ từ hồi còn đi học cuối cùng cũng được giải tỏa, có lẽ Lương Thành sẽ nhớ kỹ khoảnh khắc mất mặt này, những chuyện khác cô không mong cầu, chỉ cần anh ta đừng có nhờ dì Trương làm mai mối cho cô nữa là được.

Diệp Tương cười đến nỗi nụ cười tắt hẳn trên môi khi thấy trước mặt xuất hiện một chiếc điện thoại, màn hình đang hiển thị mã QR thêm bạn bè.

Dư Tuyết Vi nghiêng người về phía cô, giọng nói mang theo ý cười, đôi mắt đào hoa long lanh ý vị, "Không phải cô nói muốn làm quen với tôi sao? Này, WeChat của tôi đây, thêm bạn bè đi."

Diệp Tương không cười nổi nữa.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Như là không nhìn ra vẻ mặt lúng túng của cô, Dư Tuyết Vi đứng thẳng người, khoanh tay cười nói: "Người như tôi, cô dẫn đi chắc cũng không đến nỗi mất mặt chứ?"

Diệp Tương: "..."

Sao cô có thể quên mất, Dư Tuyết Vi có thể nghe thấy lời Lương Thành nói, thì chắc chắn cũng có thể nghe thấy lời cô nói.

Thật không nên cười nhạo Lương Thành sớm như vậy, dù sao thì hình như cô cũng chẳng khá hơn anh ta là bao.

Lúc đến, xe điện chỉ có một mình Diệp Tương, lúc về lại biến thành hai người.

Diệp Tương cũng không biết Dư Tuyết Vi làm thế nào mà bám lấy mình, nói là tiện đường, muốn cô ấy chở một đoạn.

Cô vốn dĩ không giỏi từ chối người khác trong những vấn đề không phải nguyên tắc, huống chi người đưa ra yêu cầu này lại là một đại mỹ nữ. Diệp Tương chỉ do dự hai câu liền đầu hàng hoàn toàn, cam chịu chở Dư Tuyết Vi lên xe.

Lúc dừng đèn đỏ, Diệp Tương len lén quay đầu nhìn Dư Tuyết Vi.

Cô ấy ngồi nghiêng trên yên sau, tà váy xẻ cao để lộ nửa cặp đùi trắng nõn. Khuôn mặt hơi ngẩng lên, không biết đang suy nghĩ điều gì, đôi mắt khép hờ, nụ cười quyến rũ, trông rất thoải mái.

Người đi đường dừng đèn đỏ cùng nhìn chằm chằm vào đôi chân thon dài trắng nõn của Dư Tuyết Vi không rời mắt, có ánh mắt thưởng thức ngưỡng mộ, tự nhiên cũng có ánh mắt dâm dê bất lịch sự.

Diệp Tương "khụ khụ" hai tiếng, nhịn không được nhắc nhở: "Váy bị tốc rồi kìa, kéo xuống chút đi."

Dư Tuyết Vi cao hơn cô rất nhiều, nhưng lúc này do vấn đề chỗ ngồi, cô ấy chỉ có thể ngẩng đầu mới nhìn thấy Diệp Tương.

Nghe Diệp Tương lên tiếng, cô ấy ngẩng đầu nhìn cô, hàng mi dài chớp chớp, mím môi cười.

Thấy Diệp Tương nhíu mày, cô ấy mới chậm rãi kéo tà váy xuống, che đi phong cảnh bên đùi.

Che chân xong, cô ấy đột nhiên lên tiếng: "Đối với người xa lạ mới quen biết chưa lâu như tôi mà còn quan tâm chu đáo như vậy, bạn bè của cậu nhất định rất hạnh phúc."

Đèn xanh bật sáng, Diệp Tương vặn tay ga tiếp tục chạy về phía trước, do ngược gió nên giọng Dư Tuyết Vi không rõ lắm, cô chỉ nghe loáng thoáng vài câu, liền hỏi lại: "Cậu nói gì cơ?"

Dư Tuyết Vi ngồi sau xe lộ vẻ mặt có chút mất mát: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu đối xử với ai cũng tốt, cũng rất quan tâm."

Lần này Diệp Tương nghe rõ lời Dư Tuyết Vi nói, cô cảm thấy giọng điệu của đối phương có chút kỳ quái, nhưng cũng không truy hỏi, bị người ta khen trước mặt, cô ngượng ngùng nói: "Không có gì, lúc nãy có mấy người đàn ông nhìn hơi quá đáng, mình chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút."

Sợ Dư Tuyết Vi hiểu lầm, cô lại nói tiếp: "Cậu mặc bộ này rất đẹp, không có vấn đề gì, mình chủ yếu là..."

Dư Tuyết Vi khẽ cười, nghiêng người về phía trước: "Mình hiểu ý cậu, không cần giải thích nhiều như vậy."

Qua một lúc, sắp đến chỗ Dư Tuyết Vi nói, Diệp Tương hỏi: "Còn đi đâu nữa không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-73.html.]

"Cậu muốn đưa mình về nhà sao?"

"Gần thì được," Diệp Tương dừng một chút, "Chỗ tối quá mình không đi."

Ý thức tự bảo vệ bản thân cơ bản nhất cô vẫn có.

Dư Tuyết Vi suy nghĩ một chút, nói với Diệp Tương: "Phía trước rẽ trái, đi thẳng đến ngõ Ngọc Lan là được."

Nghe được cái tên quen thuộc, Diệp Tương kinh ngạc quay đầu lại: "Cậu cũng ở ngõ Ngọc Lan sao?"

Dư Tuyết Vi nghiêng đầu nhìn cô: "Đúng vậy, nhưng trước đây mình vẫn luôn sống ở nước ngoài, năm nay mới về nước vì công việc."

"Có bất tiện không? Đưa mình đến đây là được rồi."

Tuy nói vậy, nhưng cô ấy không có ý định xuống xe, như thể chắc chắn Diệp Tương sẽ không từ chối.

Diệp Tương không nhận ra điều gì bất thường, vừa rẽ vào một góc vừa giải thích: "Tiện mà, nhà mình cũng ở ngõ Ngọc Lan, không ngờ chúng ta lại là hàng xóm."

Dư Tuyết Vi "ừm" một tiếng đầy ẩn ý, cười nói: "Trùng hợp ghê nhỉ?"

Diệp Tương gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nhìn cậu không giống người sống ở ngõ Ngọc Lan chúng ta."

Có thể du học nước ngoài, hơn nữa tuổi còn trẻ đã có thể làm quản lý dự án, chắc chắn rất giàu có.

Mà ngõ Ngọc Lan là khu dân cư cũ kỹ nổi tiếng ở địa phương, từ lâu đã có tin đồn sắp bị giải tỏa, nhưng nhiều năm trôi qua, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, xem ra chính phủ định từ bỏ khu vực này rồi.

Rất nhiều người không trụ được, lần lượt bán nhà, chuyển đến khu đô thị mới sinh sống, những người ở lại ngõ Ngọc Lan cơ bản đều là có công việc kinh doanh ở đây không thể dời đi, hoặc là người già neo đơn không có con cái ở bên cạnh.

Đối với những người già này mà nói, so với chung cư cao cấp quan hệ hàng xóm lạnh nhạt, vẫn là nơi có thể tụ tập trước cửa nhà trò chuyện phiếm thích hợp để sinh sống hơn.

Cho dù con cái không ở bên, người già ở bên nhau cũng có người bầu bạn.

"Vì sao?" Dư Tuyết Vi tò mò, "Cậu cảm thấy mình nên sống ở đâu?"

Diệp Tương suy nghĩ một chút mới trả lời: "... Biệt thự lớn?"

Dư Tuyết Vi bật cười: "Ở đâu chẳng là ở, mình chỉ ở lại đây một thời gian ngắn, sau khi hoàn thành dự án sẽ đi, không đáng để thuê nhà riêng hoặc mua một căn. Mình ở nhà bà nội, vừa tiện lại vừa có thể ở bên cạnh bà."

"Rất nhiều người trẻ tuổi không muốn sống chung với người già, thà phiền phức một chút cũng muốn tự mình ở riêng, cậu thật tốt." Diệp Tương nói.

Dư Tuyết Vi cụp mi: "Mình đã muốn về từ rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn không có dũng khí."

"Sợ lâu như vậy không về, bà nội không vui sao?" Diệp Tương cười nói, "Không sao đâu, người già đều là nói vậy thôi, cậu thật sự trở về, bọn họ sẽ vui hơn ai hết."

"... Chắc vậy."

"Nhà cậu số mấy?" Đến ngõ Ngọc Lan, Diệp Tương cũng giảm tốc độ, lái xe qua từng dãy nhà dân cũ kỹ, "Mình đưa cậu đến tận cửa."

Dư Tuyết Vi chỉ vào căn nhà tự xây màu xám tường bong tróc ở phía xa: "Kia kìa."

"Được."

Căn nhà tự xây kia ở trước nhà cô một chút, khá gần.

Diệp Tương mơ hồ nhớ nhà này có một người anh hàng xóm lớn hơn cô vài tuổi, tính cách có vẻ còn hướng nội hơn cả cô, nhưng từ khi cô học cấp ba, đã không còn gặp lại anh ta nữa.

Nhưng hai người không quen thân, Diệp Tương cũng không định hỏi Dư Tuyết Vi về chuyện của người anh hàng xóm này.

 

Loading...