Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-08-17 01:13:33
Lượt xem: 38

Diệp Tương nhìn chằm chằm chữ "Gâu" trong lịch sử trò chuyện, không nhịn được bật cười.

Ban đầu cô tưởng lão bản sẽ lại nổi khùng như lần trước, nói ra mấy lời khó nghe, nhưng bây giờ xem ra, đối phương hình như thật sự chỉ là kiểu người ngốc nhiều tiền.

Nếu không thì sao lại sủa "Gâu" một tiếng được chứ.

Nhờ câu nói quyết định của Chu Trạch, cặp đôi kia lập tức im bặt, không dám hó hé thêm một lời nào trong kênh chat.

Ban đầu, Chu Trạch còn hơi ngại ngùng khi nhận ra mình vừa làm gì, nhưng khi thấy cặp đôi kia chịu thua, chút xấu hổ ấy nhanh chóng bị anh quẳng ra sau đầu, nhìn màn hình điện thoại cười đắc ý.

Muốn đấu với anh? Không có cửa đâu!

Ván game kết thúc, Chu Trạch nhìn thời gian định chơi thêm một ván nữa, thì đột nhiên có một cuộc gọi thoại video gọi đến.

Người gọi là Galileo, bạn trong giới streamer của anh.

Sát Bỉ Ám Sát: 【Đợi tôi chút, tôi nghe điện thoại.】

Diệp Tương hủy bỏ hàng chờ trận đấu.

Điện thoại vừa kết nối, giọng Chu Trạch đã có chút thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện thì nói, không có thì cúp đây."

Tính anh vốn vậy, thô lỗ cục cằn, nói chuyện làm việc đều thẳng như ruột ngựa, chẳng để ý đến ai, lúc đầu Galileo mới quen biết anh, còn tưởng anh có ý kiến gì với mình.

Nhưng sau khi đã thân thiết, Galileo cũng quen rồi, Chu Trạch chính là cái tính chó má ấy, nhưng được cái người ta sống rất nghĩa khí, đó mới là điều quan trọng nhất.

"Không có chuyện thì không thể gọi cho cậu à? Ôi chao, đã là streamer lớn rồi, giọng điệu cũng khác hẳn nhỉ." Galileo cà khịa Chu Trạch đến mức anh sắp bùng nổ, cuối cùng trước khi anh nổi đóa, cậu ta cũng chịu nói vào chuyện chính: "Nền tảng không phải đang chuẩn bị tổ chức hoạt động sao, tôi nghĩ cậu cũng chẳng tìm được ai khác, nên đành bất đắc dĩ hỏi xem cậu có muốn lập team với tôi tham gia không."

Chu Trạch nhíu mày: "Hoạt động gì, sao tôi không biết?"

Galileo đã quá quen với chứng hay quên của Chu Trạch, bèn thuật lại hoạt động mà trước đó đã nói qua một lần nữa, cuối cùng hỏi: "Đi không? Không đi thì tôi tìm em gái khác lập team đấy."

Lần này, hoạt động của nền tảng dành cho khu vực livestream game "Vinh Quang Chiến Kỷ", chủ đề là "CP Đại Chiến".

Tóm tắt đơn giản là hai người sử dụng tướng tình nhân để leo rank, đội nào đạt đến rank Thách Đấu trước thì đội đó giành chiến thắng.

Hai người trong đội không yêu cầu phải là streamer, chỉ cần một người là streamer là đủ, nhưng thường thì các streamer ở khu vực Vinh Quang Chiến Kỷ để tăng độ hot cho nhau, đều sẽ chọn streamer cùng khu vực để làm đồng đội.

Lý do Galileo tìm Chu Trạch còn một điều nữa.

Các cặp đôi tướng trong "Vinh Quang Chiến Kỷ" đa phần là kiểu kết hợp Hỗ trợ và Đi rừng, Chu Trạch chơi Đi rừng rất giỏi, hai người họ lập team, đồng nghĩa với việc cậu ta có thể dễ dàng nằm im hưởng lợi. Còn nếu tìm nữ streamer, cậu ta lại phải gánh thêm em gái người ta, lỡ thua thì chắc chắn sẽ bị khán giả chế giễu.

Galileo cho rằng chuyện này chắc chắn thành công, bởi vì Chu Trạch xưa nay vốn không mấy mặn mà với những hoạt động kiểu này, thường đều lập team với cậu ta.

Thế nhưng cậu ta không ngờ, Chu Trạch im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói: "Cậu đi tìm em gái khác đi, tôi không tham gia hoạt động này với cậu."

Chu Trạch nhớ đến Thủy Tương, trong lòng nảy ra một ý định.

Galileo ngạc nhiên: "Cậu không định tham gia nữa à? Tôi thấy phần thưởng cho đội thắng cũng kha khá đấy, cậu đừng trẻ con thế…"

Chu Trạch ngắt lời: "Ai nói tôi không định tham gia, tôi có người chơi cùng rồi."

Galileo tò mò muốn chết: "Ai thế?"

Ai mà chịu đựng nổi cái tính chó má của Chu Trạch vậy?

"Không nói cho cậu biết, đến lúc đó cậu sẽ biết."

Ít nhất cũng là một em gái xinh đẹp, không cần phải nói cũng biết, hơn nữa...

Chu Trạch nhếch mép cười ngốc nghếch, ánh mắt sáng lấp lánh.

Hừ, Galileo muốn tìm em gái gánh thì sao chứ, đến lúc đó anh sẽ bảo Thủy Tương gánh mình, chẳng phải sung sướng hơn sao?

Anh hoàn toàn không nghĩ đến việc Diệp Tương sẽ từ chối.

Trong mắt anh, không có vấn đề gì là tiền không giải quyết được, nếu có, vậy thì thêm tiền.

"Không nói nữa, cúp máy đây, cậu tìm người khác đi," Chu Trạch vui vẻ nói: "Tạm biệt, chúc cậu may mắn."

Kết thúc cuộc gọi thoại.

Galileo cười khổ: "Tên khốn này, chắc chắn là có bạn gái rồi."

Sau khi gọi điện thoại xong, Chu Trạch không lập tức nói chuyện này với Diệp Tương, mà là xin cô phương thức liên lạc cá nhân.

Ấn tượng của Diệp Tương về anh đã tốt hơn một chút, nên rất dứt khoát gửi QQ của mình cho anh.

Sau khi kết bạn, Chu Trạch offline.

Gọi điện thoại làm mất thời gian, không đủ để chơi thêm một ván nữa, vừa hay đồ ăn ngoài vừa đặt cũng đã đến, anh ăn chút gì đó rồi chuẩn bị livestream.

Sau khi Chu Trạch offline, Diệp Tương tiếp tục cày thuê cho lão bản, cho đến khi tay hơi mỏi, bụng cũng đói meo mới chịu offline.

Nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm.

Cô ra phòng khách tìm đồ ăn nhẹ, đi ngang qua phòng Kỷ Từ, thấy khe cửa vẫn tối om, không có chút ánh sáng nào.

Kỷ Từ lần đầu tiên về muộn như vậy, khiến cô hơi lo lắng.

Nghĩ một lúc, Diệp Tương vào phòng ngủ lấy điện thoại, rồi ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách. Cô dự định đợi đến 1 giờ sáng, nếu Kỷ Từ vẫn chưa về, cô sẽ gọi điện thoại hỏi han tình hình.

Ngồi xem phim một lúc, Diệp Tương bắt đầu thấy buồn ngủ, đầu gật gà gật gù, cô mơ màng tựa vào lưng ghế sofa ngủ thiếp đi.

Nhưng chưa kịp chìm vào giấc ngủ sâu, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô dụi dụi mắt, mơ màng nhìn điện thoại, trên đó hiển thị cuộc gọi đến từ Kỷ Từ.

Diệp Tương tỉnh táo hơn một chút, nhấn nút nghe, đầu dây bên kia không có tiếng người, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót gõ lách cách trên nền gạch.

Diệp Tương lo lắng gọi: "... Kỷ Từ?"

Kỷ Từ vẫn không nói gì.

Lúc này Diệp Tương đã bắt đầu hoảng sợ, trong đầu liên tục tưởng tượng ra những chuyện không hay, sau khi gọi thêm vài tiếng mà vẫn không nhận được hồi đáp, trái tim Diệp Tương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cuộc gọi đột nhiên bị ngắt, Diệp Tương vội vàng gọi lại, nhưng chỉ nghe thấy thông báo thuê bao không liên lạc được, cô cắn môi, định gọi điện thoại hỏi thăm lớp trưởng, xem có thể tìm được thông tin cá nhân mà Kỷ Từ đã điền khi nhập học hay không, để liên lạc với người nhà của cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-44.html.]

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

Diệp Tương bắt máy, giống như lúc nãy, vẫn là tiếng bước chân hỗn loạn, trong lòng cô sợ hãi tột độ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói: "Anh, anh là ai? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, có thể thương lượng, đừng làm hại cô ấy."

Cô nuốt nước bọt: "Bây giờ là xã hội pháp trị, anh..."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sột soạt, Diệp Tương chưa kịp nói hết câu, bởi vì "kẻ bắt cóc" cuối cùng cũng lên tiếng.

"Mở cửa."

Giọng nói của anh ta lạnh lùng như ngọc, giống như dòng nước lạnh giá dưới lớp băng, hai chữ đơn giản lại mang theo cảm giác ra lệnh.

Diệp Tương nhảy khỏi ghế sofa, rón rén đi đến chỗ chuông cửa màn hình, vừa nhìn lên, liền thấy Kỷ Từ đang áp cả khuôn mặt vào đó.

Người vẫn ổn, không có vấn đề gì, chỉ là trông có vẻ không được tỉnh táo cho lắm, lẩm bẩm: "Tôi muốn ăn... ăn ăn ăn... ăn khuya..."

Một lúc sau lại nói: "Đừng đi, tiếp, tiếp tục uống... ợ..."

Diệp Tương vội vàng mở cửa.

Vừa rồi thật sự là hiểu lầm rồi, cô lại đi xem bạn của Kỷ Từ là người xấu.

Cửa vừa mở, Kỷ Từ đang vịn cửa loạng choạng lao về phía cô, Diệp Tương suýt chút nữa thì bị cô ấy đụng ngã xuống đất, may mà người đàn ông phía sau Kỷ Từ đã kịp thời ra tay kéo lấy quai túi xách của cô ấy, Diệp Tương mới tránh được kết cục vừa mới khỏi bệnh lại bị thương.

Đứng vững, cô dìu Kỷ Từ dựa vào tủ giày ở lối vào, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lúc này cô mới nhìn rõ mặt mũi bạn của Kỷ Từ.

Gương mặt anh ta lạnh lùng giống như giọng nói, làn da trắng bệch, nhưng màu môi lại đỏ rực.

Đôi mắt sâu hun hút, tròng mắt màu xanh lam phảng phất ánh xanh lục mờ ảo, rõ ràng là vẻ đẹp lai Tây, đẹp trai như ma cà rồng bước ra từ trong tranh.

Bộ vest đen thẳng thớm, ngay cả ống quần và cổ tay áo cũng không có nếp nhăn nào.

Anh ta đứng đó, cúc áo sơ mi cài kín mít đến tận nốt ruồi nhỏ bên cạnh yết hầu trên chiếc cổ cao thon dài, như thể dục vọng toàn thân cũng bị giấu kín bên trong.

Trước đây, Diệp Tương vẫn luôn không hiểu thế nào gọi là cấm dục hệ, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, cô như bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của từ này.

Sau khi Diệp Tương đỡ lấy Kỷ Từ, người đàn ông đưa điện thoại của Kỷ Từ cho cô, Diệp Tương vội vàng nhận lấy.

Đôi mắt xanh lam của người đàn ông dừng trên người cô một lúc, như đang đánh giá điều gì đó, sau đó anh ta lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy ướt khử trùng lau tay.

Từ đầu ngón tay đến kẽ ngón tay, vô cùng tỉ mỉ, rõ ràng là người có thói quen sạch sẽ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Một động tác đơn giản, nhưng vì dáng vẻ có phần cao ngạo của anh ta, lại toát lên vẻ quyến rũ khó tả.

Diệp Tương không biết nên nói gì để phá vỡ sự ngại ngùng lúc này, hai tay đan vào nhau, buông thõng trước người, im lặng nhìn đối phương lau tay.

Hình như là thấy bất ngờ vì cô vẫn chưa đóng cửa, người đàn ông cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vừa lau ngón tay vừa nhìn cô nói: "Đã đưa người về rồi, tạm biệt."

Nói xong, anh ta khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Lúc này Diệp Tương mới nhớ ra phải giải thích một câu: "Vừa rồi xin đừng để bụng, là tôi hiểu lầm anh..."

Bóng dáng người đàn ông khựng lại, không quay đầu, nhưng vẫn thản nhiên đáp: "Không sao."

Ngắn gọn súc tích, không chỉ sạch sẽ mà còn ít nói.

Diệp Tương hơi khó hiểu, kết bạn đúng là một chuyện rất thần kỳ, Kỷ Từ với tính cách như vậy, thì phải nói chuyện với anh ta như thế nào?

Ước chừng người khác nói mười câu, anh ta đáp lại một câu đã là nhiều lắm rồi.

Đóng cửa lại, Diệp Tương dìu Kỷ Từ về phòng ngủ của cô ấy, đặt lên giường.

Kỷ Từ còn muốn làm loạn đòi đi ăn thịt nướng, bị Diệp Tương mím môi nghiêm túc khuyên nhủ một hồi, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nằm im, không lâu sau liền ngủ say như chết.

Diệp Tương giúp cô ấy tẩy trang xong, liền đi vào phòng tắm tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tương dậy nấu cơm, cháo vừa mới ninh, đã thấy Kỷ Từ đầu tóc rối bù, cau mày ôm trán, lảo đảo bước ra từ phòng ngủ như hồn ma.

"Tương Tương, hộp thuốc đâu? Tìm giúp tớ với, tớ uống thuốc giảm đau, đau đầu c.h.ế.t mất."

Diệp Tương đưa thuốc và nước ấm cho Kỷ Từ: "Hôm qua cậu uống nhiều rượu quá, lần sau uống ít thôi, không thì lại đau đầu đấy."

Kỷ Từ cọ cọ vào cánh tay cô, cảm giác trơn mịn khiến cô ấy rất hài lòng: "Da cậu đẹp thật đấy, mềm mại quá đi."

Diệp Tương rụt tay lại, giấu ra sau lưng.

Kỷ Từ muốn kéo cô lại: "Đừng đi, chơi với tớ thêm chút nữa đi."

Diệp Tương: "..."

Cô lùi lại hai bước, giữ khoảng cách xa hơn.

Kỷ Từ bĩu môi, Diệp Tương nhìn cô ấy một lúc, nhớ đến chuyện hôm qua, bèn hỏi: "Người hôm qua đưa cậu về là ai vậy... Tớ hiểu lầm anh ta là kẻ xấu, còn nói mấy lời không hay..."

Mím môi, cô có chút ngại ngùng nói: "Hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người."

Kỷ Từ suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra người đưa mình về là ai, hôm qua cô ấy uống say quá rồi.

"Tống Bạch Vi chính là cái tính cách đó," nói đến cái tên này, Kỷ Từ cũng không ngờ cuối cùng lại là anh ta đưa mình về, "Tớ với anh ta không có quan hệ gì đặc biệt, coi như là bạn của bạn, cậu đừng để bụng."

Một lúc sau, cô ấy lại tò mò hỏi: "Cậu nói gì với Tống Bạch Vi thế? Nhìn cậu kìa, căng thẳng như chim cút ấy."

Diệp Tương do dự một chút, vẫn quyết định thuật lại nguyên văn những lời mình đã nói với đối phương hôm qua.

Ai ngờ Kỷ Từ nghe được một nửa, đã cười ha hả: "Tương Tương bảo bối, cậu thật sự nghĩ nhiều rồi."

"Có cởi hết đồ của tớ ném lên giường Tống Bạch Vi, anh ta cũng sẽ chẳng có phản ứng gì đâu."

Câu nói phóng khoáng của Kỷ Từ khiến Diệp Tương ngẩn người: "... Hả?"

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Diệp Tương, Kỷ Từ vuốt cằm, vẻ mặt sâu xa nói: "Thật ra chúng tớ vẫn luôn nghi ngờ Tống Bạch Vi không dựng được."

"Nếu không với vẻ ngoài như vậy, sao đến tuổi này rồi mà vẫn chưa có bạn gái chứ."

Diệp Tương nhớ đến gương mặt có thể đóng vai ma cà rồng của đối phương, cảm thấy mình như hiểu ra điều gì đó.

Thì ra không phải cấm dục hệ, mà là bất lực à.

Loading...