Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 228

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:43:35
Lượt xem: 9

【Chủ thớt: Tin hay không tùy bạn, tôi kể tiếp đây, số ba số bốn tôi chỉ tình cờ gặp một lần, lúc trường tổ chức hội thao, Bạch Tiểu Thư đăng ký thi chạy đường dài nữ, tôi nhất định phải đi xem rồi, lúc trận đấu kết thúc, số ba và số bốn lập tức lao đến Nói xem người trường khác thì lo mà quản người trường mình cho tốt đi, đến cướp người đẹp của trường chúng tôi làm gì, Bạch Tiểu Thư là hoa khôi của Đại học Hãn Hải chúng ta!】

【Đúng vậy! Ít nhất Bạch Tiểu Thư ở lại Hãn Hải cũng khiến tôi an ủi phần nào!】

【Chủ thớt nói bậy bạ gì vậy? Bạch Tiểu Thư là vợ tôi, không quen biết những người đàn ông lăng nhăng đó!】

【Chờ đã! Tôi muốn bổ sung, hình như phải thêm số sáu nữa…】

【Chủ thớt: Số sáu?】

【Số sáu là streamer nổi tiếng trên một nền tảng, tôi rất hâm mộ anh ta, không muốn gây thêm phiền phức, nên không tiện tiết lộ thông tin cụ thể. Nói đơn giản là, trước kia tôi từng thấy Bạch Tiểu Thư chơi game cùng anh ta trong phòng livestream, còn xảy ra chút chuyện… Dù sao thì số sáu thực sự thích Bạch Tiểu Thư.】

【Cả streamer cũng câu được, lợi hại thật…】

【Sao có người chua ngoa vậy nhỉ?】

【Kẻ đào mỏ?】

【Chủ thớt: Đã xóa bình luận tiêu cực, block luôn, không cho phép các người nói Bạch Tiểu Thư của tôi không tốt!】

【À đúng rồi, Bạch Tiểu Thư không giống như những gì mọi người nghĩ đâu, cô ấy lợi hại hơn streamer mà tôi hâm mộ nhiều, không phải streamer gánh cô ấy đâu, mà là Bạch Tiểu Thư gánh anh ta… Hơi mất mặt… che mặt…】

【…】

【Là con trai, tôi thực sự hơi tò mò, rốt cuộc Bạch Tiểu Thư này xinh đẹp cỡ nào, có sức hút ra sao, mới có thể… Mà thôi, chắc chắn là không bằng vợ tôi rồi, hì hì.】

【Người anh em, vợ cậu là?】

【Suỵt, mọi người nhìn avatar của cậu ta kìa…】

【Ông anh này không xem tiêu đề bài đăng à?】

【Chắc là cậu ta đang giả vờ đấy?】

【Mấy người đừng úp úp mở mở nữa, vợ tôi chính là nữ hoàng Lọ Lem trong đêm hội chào mừng tân sinh viên, còn gì để bàn nữa?】

【Người anh em phía trên, tôi nghi ngờ với năng lực đọc hiểu của cậu thì làm sao thi đậu vào Đại học Hãn Hải… Bạch Tiểu Thư chính là Lọ Lem, hiểu chưa?】

Chàng trai tò mò đăng bức ảnh chụp vội vàng, mờ ảo kia sụp đổ: 【Mẹ kiếp, chủ thớt xóa bài đi, không cho phép các người bàn tán vợ tôi!】

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tương nhận được tin nhắn của Thịnh Lẫm.

Cậu ta hào hứng nói muốn đến đón cô cùng đi nhà thi đấu, Diệp Tương lập tức từ chối.

Dù là đền bù hay không, cô cũng không muốn làm phiền Thịnh Lẫm chạy tới chạy lui.

Cô đâu phải không tìm được đường.

Đến trường, Diệp Tương cùng Khương Doanh và Dư Dịch Sanh gặp nhau ở canteen, ba người cùng ăn sáng. Thấy thời gian sắp đến giờ, họ liền đi về phía nhà thi đấu.

Có lẽ vì nhiều trường đều cử người đến tham gia vòng loại đầu tiên, nên trong trường đông người hơn hẳn. Trên đường đến nhà thi đấu, Diệp Tương luôn có cảm giác kỳ lạ.

Cô cảm giác có người đang nhìn mình.

Là ảo giác sao?

Lại cảm nhận được một ánh mắt, Diệp Tương lập tức quay đầu lại.

Không ngờ cô quay lại nhanh như vậy, nam sinh đang lén nhìn cô ngây người tại chỗ, luống cuống đến mức há hốc mồm, mặt đỏ bừng.

Diệp Tương thu hồi tầm mắt, kéo Khương Doanh và Dư Dịch Sanh đi nhanh hơn.

Đi được một lúc, cô nhịn không được hỏi: "... Hai cậu có cảm thấy luôn có người nhìn mình không?"

Khương Doanh và Dư Dịch Sanh không biết chuyện trên diễn đàn, chỉ nghĩ là do hôm qua cô lên sân khấu biểu diễn, nhiều khán giả phía dưới ấn tượng với cô, hôm nay gặp lại trong trường, nhìn thêm vài lần cũng bình thường.

"Hôm qua cậu lên sân khấu biểu diễn, cậu quên rồi à?"

"Hôm qua cậu rất xinh đó, Tương Tương, có khi nào là họ thích cậu rồi không?"

Trong lòng Diệp Tương vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng cô cũng chỉ có thể chấp nhận lời giải thích của Khương Doanh và Dư Dịch Sanh.

Nếu không thì cũng chẳng còn lời giải thích nào khác.

Ba người cùng nhau đến trước cửa nhà thi đấu.

Thịnh Lẫm đang đợi họ, ngoài cậu ta ra, Giang Trừng đã thay đồ thi đấu và Văn Dịch đến xem cũng ở đó.

Giang Trừng chen đến bên cạnh Diệp Tương, cúi đầu nói: "Tớ đã cố ý nhờ huấn luyện viên giữ cho cậu ba chỗ ngồi đẹp nhất rồi, tớ vừa đi xem qua, là hàng ghế đầu tiên ở khu vực có tầm nhìn tốt nhất."

Văn Dịch cũng nói: "Bây giờ chúng ta qua đó luôn không?"

Thịnh Lẫm đen mặt đứng một bên, "Cậu cũng ngồi đó à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-228.html.]

Văn Dịch gật đầu cười: "Là bạn cùng phòng của Giang Trừng, tớ nhất định phải đến cổ vũ cậu ấy chứ."

Thịnh Lẫm cười khẩy, "Sợ là lấy cớ để làm chuyện khác thì đúng hơn."

Văn Dịch cười cười không nói.

Cả nhóm người cùng nhau đi về phía chỗ ngồi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Sau khi đến nơi, ba cô gái đều nhất trí cho rằng đây quả thực là chỗ ngồi đẹp, tầm nhìn rất thoáng đãng.

Chỉ là...

Diệp Tương đột nhiên lên tiếng hỏi: "Bóng rổ có ném trúng người không?"

Giang Trừng ngượng ngùng xoa đầu.

Cậu ta nhớ lại lúc trước quen biết Diệp Tương như thế nào.

"Cái này..."

Lúc cậu ta ôm Diệp Tương đến phòng y tế là lần đầu tiên cậu ta gần gũi với con gái như vậy.

Khiến cho dù đã lâu như vậy, cậu ta vẫn có thể nhớ được mùi hương trên người Diệp Tương, giống hệt như bây giờ vậy.

Một loại mùi hương nhàn nhạt, thoang thoảng.

Thịnh Lẫm rốt cuộc cũng nắm được cơ hội, mắt sáng rực, "Chỗ ngồi gần như vậy quả thực có nguy cơ bị bóng ném trúng, hay là đổi chỗ khác đi?"

Giang Trừng vội vàng nói: "Diệp Tương..."

Thịnh Lẫm sao lại chơi xấu như vậy chứ!

Văn Dịch thản nhiên ngồi xuống, nói: "Chuyện bóng rổ bay ra ngoài ném trúng người cũng không phải là hiếm, nhưng phần lớn là ném từ xa, cho nên người ngồi ở hàng giữa có nguy cơ bị ném trúng cao hơn, vị trí càng thấp thì càng an toàn."

Lời cậu ta nói lập tức thuyết phục ba cô gái, Diệp Tương và hai người bạn cùng ngồi xuống.

Văn Dịch ngồi bên phải Diệp Tương.

Nhìn đồng đồng hồ, có lẽ sắp tập hợp rồi, Thịnh Lẫm và Giang Trừng chào hỏi một tiếng, rồi cùng nhau rời đi.

Diệp Tương liền chờ đợi trận đấu bắt đầu.

Có lẽ các trận đấu lớn đều không thể thiếu được màn phát biểu của lãnh đạo trường, sau khi bài phát biểu kết thúc, ban tổ chức tuyên bố sẽ tiến hành bốc thăm chia bảng đấu trước.

Tên của các đội lần lượt hiện lên trên màn hình, theo sau đó là các huấn luyện viên lần lượt nhấn nút xác nhận, tình hình bảng đấu dần trở nên rõ ràng.

Khương Doanh vừa xem vừa hỏi: "Tương Tương, nếu Hãn Hải bốc thăm gặp Hoành Hoa, cậu ủng hộ bên nào?"

"Sao mà trùng hợp vậy được."

"Biết đâu được?"

Lời Khương Doanh vừa dứt, trên màn hình lớn giữa nhà thi đấu hiện lên kết quả bốc thăm mới.

"Đại học Hãn Hải VS Đại học Hoành Hoa"

Khương Doanh: "..."

Diệp Tương: "..."

Dư Dịch Sanh: "Miệng cậu linh ghê."

"Chắc chắn là ủng hộ trường mình rồi." Diệp Tương nói.

Khương Doanh liếc mắt nhìn Văn Dịch đang ngồi bên cạnh, trông rất đoan chính, nhỏ giọng nói: "Bây giờ cậu đang ngồi chỗ Giang Trừng xin cho, nếu cậu ấy biết cậu không chút do dự lựa chọn ủng hộ trường mình, chắc chắn cậu ấy sẽ rất buồn."

Văn Dịch bỗng nhiên nói: "Giang Trừng nói với tớ, cậu có thể đến xem cậu ấy thi đấu là cậu ấy đã rất vui rồi."

Diệp Tương có chút ngượng ngùng, "Là bạn bè, tớ nhất định sẽ cổ vũ hết mình cho cậu ấy."

Kết quả bốc thăm đã được công bố toàn bộ, còn một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn trước khi trận đấu đầu tiên bắt đầu.

Diệp Tương trò chuyện với Văn Dịch.

Văn Dịch hỏi: "Vừa rồi cậu lo lắng ngồi hàng ghế đầu có thể bị bóng ném trúng là vì trước đây cậu từng bị Giang Trừng ném trúng sao?"

Diệp Tương gật đầu, theo phản xạ có điều kiện sờ sờ chân.

Đó thực sự không phải là một kỷ niệm tốt đẹp gì, bây giờ cô vẫn còn nhớ cảm giác đau chân lúc đó.

"Hai người coi như là 'không quen không kết' nhỉ?" Văn Dịch cười nói, "Lúc đó Giang Trừng nói với tớ chuyện cậu ấy kết bạn được với cô gái bị cậu ấy ném bóng trúng, tớ còn rất ngạc nhiên."

 

Loading...