Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 217

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:24:07
Lượt xem: 5

Giữa khung cảnh nên thơ là tiếng cười nói rộn ràng, Diệp Tương đã quên mất chuyện vừa rồi khiến cô xấu hổ, hào hứng cởi giày ra xách trên tay, sau đó chạy lon ton về phía biển.

Chu Trạch vừa cười vừa gọi cô: "Này-- Cậu xắn gấu quần lên đã chứ, không thì lát nữa bị nước biển làm ướt đấy."

Diệp Tương dừng bước, xắn gấu quần lên, "Mau lên, cậu không thử dẫm chân xuống nước à? Cát nóng lắm đấy!"

Chu Trạch liền làm theo, cởi giày ra dẫm chân lên bãi cát, sau đó kinh ngạc nói: "Bảo sao nhiều người thích ra bãi biển chơi như vậy, quả nhiên rất thoải mái."

Dẫm chân lên bãi cát mềm mại ấm áp, giống như đang được mát-xa lòng bàn chân.

Hai đứa trẻ to xác chưa từng chơi đùa trên biển bao giờ, vô tư lự chạy nhảy tung tăng.

Đợi đến khi Diệp Tương chạy mỏi chân, định tìm chỗ nghỉ ngơi một chút thì lại thấy Chu Trạch vẫn đang hăng say cúi người tìm kiếm thứ gì đó trên bờ biển.

Dáng vẻ đeo ba lô cúi gập người, đặc biệt giống Quy thừa tướng trong phim hoạt hình.

Nghĩ đến đây, Diệp Tương không nhịn được bật cười.

Chu Trạch vừa nhặt được một con sò đẹp, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Tương đang nghênh đón ánh hoàng hôn, nụ cười rạng rỡ.

Anh không khỏi sững sờ.

Sau đó, nhìn những con sò trên tay, anh cũng mỉm cười theo.

Anh nhét sò vào túi áo, đi đến bên cạnh Diệp Tương ngồi xuống, giơ một tay ra như dâng báu vật, bảo cô đoán: "Đoán xem màu gì?"

Diệp Tương chống tay xuống cát, nghiêng đầu nhìn anh, "Sò hay ốc?"

"Sò."

Diệp Tương đoán một đáp án an toàn nhất, "Màu trắng?"

"Chúc mừng cậu--" Chu Trạch xòe tay ra, "Đoán sai rồi!"

Một con sò màu tím nhạt nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Diệp Tương rất biết cách phối hợp mà "wow" một tiếng.

Chu Trạch liền hào hứng đổ hết tất cả những thứ trong túi ra mặt cát.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Diệp Tương cùng anh nằm úp sấp xuống, kiểm kê xem có những hình dạng và màu sắc gì.

"Ra là cậu cứ mải mê nhặt mấy thứ này, bảo sao cứ đi đi dừng dừng."

"Đẹp mà, không đẹp sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-217.html.]

"Ừ, đẹp." Nhớ đến hình ảnh của Chu Trạch vừa rồi, Diệp Tương mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Cậu biết vừa nãy nhìn ngược sáng, mình nhìn cậu giống cái gì không?"

Động tác của Chu Trạch khựng lại, giả vờ như không để tâm mà nói: "Chắc chắn là nhìn thấy soái ca rồi, không cần nói mình cũng biết."

Trong lòng lại đang nghĩ, vừa nãy Diệp Tương đang nhìn mình kìa!

Hôm nay anh ăn mặc cũng coi như là đẹp trai lắm rồi đấy chứ?

Không uổng công anh dày công phối đồ.

Diệp Tương chỉ vào chiếc ba lô bên cạnh, lại khoa tay múa chân, "Cậu nhìn xem, cái ba lô khi đặt xuống có giống mai rùa không?"

Chu Trạch ngẩn người, "Hả?"

Diệp Tương nói: "Vừa nãy cậu đeo ba lô nhặt sò trông giống hệt Quy thừa tướng trong phim hoạt hình mình xem hồi nhỏ."

Chu Trạch: "..."

Anh lập tức cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Hóa ra vừa nãy Diệp Tương nhìn anh không phải vì muốn nhìn anh, mà là vì anh trông giống Quy thừa tướng?

Chu Trạch uất ức nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó chậm rãi đứng dậy, nói với Diệp Tương: "Quy thừa tướng muốn cởi mai rùa ra đi nhặt sò rồi, hẹn gặp lại, liên lạc bằng chai trôi nhé."

Diệp Tương: "... Ha ha ha, được rồi, cậu đi đi, mình giúp cậu trông cái mai rùa này, đảm bảo không để mất đâu."

Chu Trạch đi về phía bờ biển, Diệp Tương ngồi im tại chỗ, nhắm mắt tận hưởng làn gió biển thổi qua mặt, chờ đợi khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống.

Sự yên bình bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, Diệp Tương nhìn thấy người gọi đến là Kinh Vân Phi mới nhớ ra mình đã quên mất việc anh ta cũng đến đây chơi.

Sau khi kết nối điện thoại, Diệp Tương hỏi: "Mấy người đến chưa?"

"Đến rồi." Kinh Vân Phi nói, "Cậu đang ở đoạn bờ biển nào?"

Điều này làm khó Diệp Tương, cô cũng không biết nói thế nào, cô nhìn quanh một lượt, tổng kết: "Mình đang ở chỗ có nhiều cây cối, nhiều đá lớn, à đúng rồi, gần đó có một nhóm người đang chuẩn bị BBQ, bày la liệt bếp nướng."

Diệp Tương mơ hồ nghe thấy bên phía Kinh Vân Phi hình như có người đang nhỏ giọng phàn nàn: "Thế này thì tìm đâu ra..."

"Cậu ở đó đợi mình, lát nữa mình qua đó." Kinh Vân Phi nói.

Cúp điện thoại, anh ta nói với Hà Dật: "Cậu tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi trước đi, ăn uống cứ để mình lo."

Hà Dật còn chút nghĩa khí anh em, hỏi: "Không cần mình đi tìm cùng cậu à? Mô tả mơ hồ như vậy, cậu tự mình tìm đến bao giờ?"

 

Loading...