Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 216

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:23:01
Lượt xem: 7

Cả hai đều sững sờ, nhìn nhau một cái, rồi lại đồng loạt quay mặt đi chỗ khác.

Bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng, không dám nhìn đối phương nữa.

Trên tàu điện ngầm ồn ào náo nhiệt, đủ loại âm thanh hòa vào nhau thành một bản nhạc xập xình, Chu Trạch bỗng nhiên cảm thấy như mình nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của chính mình.

Là tiếng tim đập "thình thịch" được phóng đại.

Diệp Tương cúi đầu nghịch điện thoại, trong lòng hối hận.

Gần như ngay khi th뱉 ra câu nói đó, cô đã ý thức được rằng nó sẽ khiến bầu không khí trở nên kỳ quặc và ngượng ngùng.

Đều tại cái miệng nhanh hơn não của cô.

Cô nên nói là mình đang ngẩn người.

Thực ra cũng đúng là như vậy, chỉ là cô đang ngẩn người nhìn lúm đồng tiền của Chu Trạch.

Diệp Tương rất ít khi thấy con trai có lúm đồng tiền, càng ít khi thấy một người khi cười và khi không cười lại mang hai khí chất trái ngược nhau đến vậy.

Cho nên nhìn lâu một chút cũng là chuyện bình thường?

Diệp Tương tự thuyết phục bản thân.

Chỉ là những trạm dừng sau đó, cô không còn ngẩng đầu lên nói chuyện với Chu Trạch nữa, cô cúi đầu lướt video một cách vô định, giả vờ như mình đang rất bận rộn.

Cô hiểu Chu Trạch, khi cô đang tập trung làm một việc gì đó, dù có phải việc quan trọng hay không, anh cũng sẽ không làm phiền cô.

Bầu không khí ngột ngạt này bị phá vỡ khi tiếng thông báo đến trạm Hành lang Biển Mây vang lên.

"Tới rồi." Chu Trạch nhắc nhở.

Anh vươn tay, đeo lại chiếc ba lô lên vai.

Diệp Tương cũng đứng dậy theo, "Cuối cùng cũng đến rồi, mình, ư..."

Cả hai đều quên mất, trên đùi Diệp Tương vẫn luôn đặt một chiếc ba lô nặng trịch, trên đường đi Chu Trạch đã muốn lấy lại cho cô mấy lần, nhưng Diệp Tương đều không đưa, giờ đột nhiên đứng dậy, chân bị tê cứng, lòng bàn chân như có kim châm.

Cảm giác vừa sưng vừa tê khiến Diệp Tương ngã phịch xuống ghế.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Chu Trạch vốn đang chen chúc ra ngoài, thấy Diệp Tương đứng cũng không nổi, vội vàng quay lại, "Cậu sao vậy?"

Diệp Tương cau mày, cố gắng di chuyển bàn chân tê cứng, "Chân bị tê rồi."

Chu Trạch kéo chiếc ba lô sau lưng, trong mắt hiện lên vẻ áy náy và lo lắng, "Biết thế này mình đã không mang theo cái ba lô c.h.ế.t tiệt này rồi, chỉ toàn gây phiền phức cho cậu."

"Là do mình cứ ôm mãi quên mất." Diệp Tương nói, "Không liên quan gì đến cái ba lô cả."

"Cậu có thể đi được không?" Chu Trạch hỏi.

Diệp Tương thử lại lần nữa, "... Hơi khó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-216.html.]

Tiếng thông báo sắp đóng cửa vang lên, thấy sắp bị lỡ chuyến, không biết Chu Trạch nghĩ thế nào, liền cởi ba lô ra xách trên tay, kéo hai tay Diệp Tương vòng qua cổ mình, sau đó cõng cô lên.

Toàn bộ quá trình diễn ra cực nhanh, khi bị cõng ra khỏi toa tàu, Diệp Tương vẫn còn đang ngơ ngác.

Đợi đến khi mũi chân chạm đất, cảm giác tê rần mới khiến cô hoàn hồn, vội vàng muốn leo xuống khỏi lưng Chu Trạch.

Nhưng cô đã đánh giá quá cao tình trạng hiện tại của mình, cơ thể loạng choạng, lại ngã vào lòng anh.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, đều nở nụ cười trêu chọc.

Ngửi thấy mùi hương sạch sẽ trên áo khoác anh, Diệp Tương từ bỏ giãy giụa, vùi mặt vào lưng anh để che đi ánh mắt của người khác.

Lúc này cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống cho xong chuyện.

Chu Trạch khi Diệp Tương đột nhiên áp sát, cả người đều cứng đờ, lưng thẳng tắp, chưa bao giờ ngẩng cao đầu như vậy.

Anh như một cái cây bám rễ đứng trên sân ga, không chút phản kháng nào mà đón nhận Diệp Tương dựa vào mình.

Mãi cho đến khi Diệp Tương có thể đi lại bình thường, cô mới ngượng ngùng buông tay đang nắm chặt áo khoác của Chu Trạch ra, sau đó nhanh chóng nhảy sang một bên.

"Đi thôi." Cô vuốt lại mái tóc rối bời bên tai, "Mình không sao rồi."

Chu Trạch như từ trong mơ tỉnh lại, gật đầu một cách máy móc, "Ừ, ừ... Không sao là tốt rồi, ừm, đi nhanh thôi... Ở đây hơi đông người, ra ngoài là được."

Lời nói lắp bắp trước sau bất nhất đã tố cáo trạng thái thực sự của anh.

Nhưng Diệp Tương lại không nhận ra điều gì bất thường.

Lúc này cô vẫn còn đang chìm trong trạng thái cực kỳ xấu hổ, làm sao còn tâm trí đâu mà để ý đến Chu Trạch.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm, gió biển mang theo hơi nước ẩm ướt phả vào mặt.

Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, ánh nắng rất đẹp, chiếu đến mức không thể mở mắt ra được.

Diệp Tương đang định hỏi Chu Trạch lấy ô thì thấy anh móc từ trong ba lô ra một chiếc mũ lưỡi trai và một chiếc kính râm.

Anh không nói gì, nhưng ánh mắt lại giống như chú cún con đang chờ được khen thưởng, cong mắt nhìn Diệp Tương, cười đắc ý.

Diệp Tương liền thuận theo ý anh mà nói: "Ra ngoài chơi có một lúc mà cậu chuẩn bị chu đáo ghê."

"Cậu thật chu đáo."

Được khen ngợi, Chu Trạch hắng giọng, nhướng mày nói: "Tuy mình chưa ra ngoài chơi bao giờ, nhưng kiến thức thông thường thì mình vẫn có, nhìn hoàng hôn sẽ chói mắt, chiếc kính râm phân cực mình chọn này là hợp lý nhất."

Diệp Tương hỏi: "Phân cực là gì?"

Chu Trạch càng thêm hăng hái, vừa đi vừa giải thích cho cô nghe.

Bờ biển Hành lang Biển Mây cách cửa ra ga tàu điện ngầm không xa, vừa trò chuyện, hai người đã đến nơi.

Trên bờ biển có rất nhiều người giống như họ đang chờ ngắm hoàng hôn, tụ tập thành từng nhóm ba người năm người, cũng có người dựng bếp nướng dưới gốc cây, xem ra là chuẩn bị cho một bữa tiệc BBQ.

 

Loading...