Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 218

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:26:18
Lượt xem: 7

Kinh Vân Phi cười nói: "Mình sẽ nhanh chóng tìm thấy cậu ấy, hơn nữa cậu ấy mô tả địa điểm cũng không hề mơ hồ."

Đứng lên cao một chút, Kinh Vân Phi nhìn quanh khung cảnh bờ biển.

Có hai nơi đều có rất nhiều đá và cây cối, nhưng một nơi khác rõ ràng là ít người hơn.

Kinh Vân Phi lập tức đi về phía đó.

Đi gần hơn một chút, anh ta đã nhìn thấy những chiếc bếp nướng mà Diệp Tương nói.

Anh ta càng bước nhanh hơn, giữa dòng người qua lại, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Ánh mắt Kinh Vân Phi sáng lên, gọi tên cô: "Diệp Tương!"

Diệp Tương nghe tiếng quay đầu lại, tháo kính râm nhìn người đến, đứng dậy kinh ngạc nói: "Sao cậu tìm thấy nhanh vậy, mình còn tưởng sẽ rất khó tìm."

Cô liếc nhìn phía sau Kinh Vân Phi, hỏi: "Bạn cậu đâu?"

Kinh Vân Phi nói: "Nó nói là khát nước, đi mua dừa rồi."

Ánh mắt anh ta rơi vào chiếc ba lô rõ ràng không phải của con gái bên cạnh, "Đi cùng bạn à?"

Diệp Tương chỉ tay về phía không xa, "Cậu ấy đi nhặt sò rồi."

Như tâm linh tương thông, vào lúc Diệp Tương chỉ về phía Chu Trạch, Chu Trạch như có cảm giác mà quay đầu lại.

Anh nhìn ngược sáng, thấy bên cạnh Diệp Tương đột nhiên xuất hiện thêm một người con trai.

Trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, anh phủi phủi cát trên tay, sải bước đi về phía Diệp Tương, đến sau còn chạy

Chu Trạch rất nhanh đã đến trước mặt hai người.

Anh đánh giá người đến, đột nhiên lên tiếng: "Đây là?"

Diệp Tương suy nghĩ một chút, giới thiệu: "Bạn học cấp ba của mình."

Tim Chu Trạch giật thót, "Là người cậu hay chơi game cùng hồi trước à?"

Kinh Vân Phi chưa đợi Diệp Tương lên tiếng, đã cười đáp: "Đúng vậy, là tôi."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Tôi nghe ra giọng của Great White Shark rồi, cậu không phải Great White Shark, cậu quen cậu ấy à? Ba chúng tôi thường xuyên chơi game cùng nhau." Anh ta hỏi, "Hình như chưa từng thấy cậu xuất hiện cùng Diệp Tương, cậu cũng là bạn online quen trong game của cậu ấy à?"

Chu Trạch muốn nói, bọn họ quen nhau trên mạng là thật, nhưng bọn họ không chỉ đơn thuần là bạn online.

Nhưng lời đến bên miệng, Chu Trạch lại không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung mối quan hệ giữa anh và Diệp Tương.

Bọn họ hình như... thật sự chỉ là bạn online từng gặp mặt ngoài đời.

Nhận thức này khiến anh vô cùng thất bại.

Anh ủ rũ nói: "Phải, cậu nói đúng đấy, bạn online thì sao? Chẳng lẽ bạn online thì không phải bạn bè à?"

Giọng điệu xen lẫn sự công kích.

Diệp Tương ngạc nhiên nhìn Chu Trạch.

Anh chàng này, vừa nãy không phải còn đang vui vẻ sao? Sao tự nhiên lại thay đổi thái độ vậy.

"Chu Trạch, trước đây cậu ấy là streamer." Cô nói với Kinh Vân Phi.

"Bây giờ thì sao?" Kinh Vân Phi thuận miệng hỏi một câu.

Chu Trạch cáu kỉnh liếc anh ta một cái, "Bây giờ là người thất nghiệp, được chưa?"

Anh bực bội đi đến chỗ ba lô ngồi xuống, úp mũ che mặt, coi như không thấy thì không phiền lòng.

Kinh Vân Phi ngẩn người, hỏi Diệp Tương: "... Tôi có chỗ nào đắc tội với cậu ấy à?"

Diệp Tương lắc đầu, "Không biết nữa, cậu ấy thỉnh thoảng lại như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-218.html.]

Chu Trạch nghiến răng ngẩng đầu lên nói với cô: "Tôi làm sao?"

Diệp Tương phì cười, "Chính là dáng vẻ bây giờ đấy."

Nói cũng như không, Chu Trạch "hừ" một tiếng, quay lưng đi.

Kinh Vân Phi hỏi cô: "Đi dạo không?"

Diệp Tương liếc nhìn Chu Trạch vẫn đang không biết vì sao mà hờn dỗi, nói: "Ừ."

Cô dặn dò Chu Trạch: "Cậu ở đây đợi mình, đừng chạy lung tung."

Chu Trạch uất ức đáp: "Được rồi được rồi, hai người cứ đi đi, có bản lĩnh thì đi cả đêm luôn đi, tôi cứ ở đây đợi cả đêm, được chưa?"

Diệp Tương bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Kinh Vân Phi rời đi.

Đợi đến khi giọng nói của hai người càng ngày càng nhỏ, Chu Trạch bực bội gỡ mũ xuống, ngồi thẳng người nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Kế hoạch không theo kịp biến hóa, hôm nay anh nên mang theo cả ống nhòm mới đúng!

Diệp Tương và Kinh Vân Phi đi đến mép nước biển, mặt trời đã dần dần lặn xuống, rải xuống mặt biển những tia sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

Hai người im lặng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn trên biển, Diệp Tương đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh.

"Cậu đừng cố ý chọc cậu ấy."

Bước chân Kinh Vân Phi khựng lại, "Là tôi nói gì sai sao?"

Diệp Tương lắc đầu nói: "Không phải cậu nói sai, mà là Chu Trạch không thích kiểu nói chuyện như vậy."

Kinh Vân Phi cụp mắt nhìn hàng lông mày thanh tú của cô, hỏi: "Cậu ấy thích hay không thì liên quan gì đến tôi?"

"Đúng là không liên quan." Diệp Tương nói, "Lát nữa mình tự về, hai người đừng gặp nhau nữa."

Kinh Vân Phi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, "Vì không muốn nhìn thấy cậu ấy không vui, cho nên cậu phải nói với tôi những lời này."

Im lặng hồi lâu, anh ta mới khàn giọng hỏi: "Diệp Tương, rốt cuộc cậu và cậu ta là quan hệ gì?"

Diệp Tương hơi mơ hồ, "Bạn online? Bạn bè? Bạn bè thôi."

Nhưng dường như là mối quan hệ còn thân thiết hơn cả bạn bè.

"Cậu thích cậu ta sao?" Kinh Vân Phi hỏi thẳng, "Trước đây tôi thậm chí còn chưa từng nghe cậu nhắc đến người này."

Diệp Tương im lặng một lúc lâu mới đáp: "Có thể làm bạn bè, chắc chắn là không ghét."

"Chúng ta đã không còn là chúng ta của thời cấp ba nữa rồi, sao có thể giống như trước đây, vô tư vô lo mà nói chuyện được."

"Diệp Tương, có phải cậu vẫn luôn rất ghét tôi không?"

Ghét sự không tỉnh táo của anh ta trước đây, ghét sự do dự của anh ta trước đây, ghét sự từ chối và hèn nhát của anh ta trước đây.

Ghét Kinh Vân Phi như vậy.

Nếu như là trước đây, bên cạnh Diệp Tương không có bất kỳ người con trai nào thân thiết, thì anh ta còn có thể tự thuyết phục bản thân rằng mình còn cơ hội, vậy còn bây giờ?

Anh ta có thể nhìn ra rất rõ ràng, Diệp Tương đối xử đặc biệt với người con trai kia.

Đặc biệt đến mức khiến anh ta cảm thấy đây chính là sự trừng phạt tàn khốc đối với việc anh ta đã lựa chọn sai lầm trước đây.

"Đừng thích cậu ta." Giọng điệu của Kinh Vân Phi, có thể nói là đang cầu xin, "Đừng thích cậu ta, được không?"

Anh ta nói năng lộn xộn: "Đối xử với tất cả mọi người như nhau, không phải tốt hơn sao? Như vậy chúng ta đều sẽ rất vui vẻ."

Xin cậu đừng đối xử đặc biệt với bất kỳ ai.

Anh ta cầu xin.

 

Loading...