Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-08-19 23:00:25
Lượt xem: 14

Bận rộn xong xuôi mọi việc, Diệp Tương tranh thủ kiểm tra thu nhập từ buổi livestream kéo dài vài tiếng đồng hồ của mình.

Trừ đi 100 vạn tệ Tống Bạch Vi tặng, quà từ những khán giả khác gộp lại cũng gần 10 vạn.

Nhìn con số trong tài khoản, Diệp Tương cuối cùng cũng hiểu tại sao giới trẻ ngày nay lại chen chúc nhau đi làm streamer đến vậy.

Khi lợi nhuận đủ lớn, khó ai có thể cưỡng lại được cám dỗ.

Nhưng rõ ràng cô không phải là kiểu người như vậy.

Tuy sống trong căn nhà cũ kỹ ở khu phố cổ, nhưng ít ra cũng có thể che mưa che nắng, cô cũng có một căn phòng riêng cho mình. Cha mẹ khỏe mạnh, với Diệp Tương mà nói, điều này còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Có lẽ cô là một kẻ lập dị.

Ít nhất, tiền tài không thể ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định nào của cô.

Diệp Tương thích tiền, nhưng cô chỉ thích số tiền do chính bản thân mình nỗ lực mà có được, không bao gồm phần mà Tống Bạch Vi tặng cho cô vì nể mặt Kỷ Từ.

Muốn liên lạc với Tống Bạch Vi, cách tốt nhất là thông qua Kỷ Từ, nhưng sợ nhắn tin không rõ ràng, Diệp Tương trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy.

Nghe cô kể rõ ngọn ngành, tính cách có phần thẳng thắn, Kỷ Từ không hỏi đến chuyện tiền nong mà hỏi: "Vậy bây giờ cậu giải quyết ổn thỏa chưa? Nếu Trình Trừng còn gây khó dễ cho cậu, có thể tớ sẽ giúp được chút ít."

Diệp Tương cảm động, cô và Kỷ Từ chỉ là bạn cùng phòng, vậy mà Kỷ Từ lại sẵn sàng dính líu đến rắc rối vì cô.

Ánh mắt dịu dàng hơn vài phần, Diệp Tương nói: "Chuyện tạm thời được giải quyết rồi, mục đích chính tớ tìm cậu là để trả lại tiền cho Tống Bạch Vi."

Kỷ Từ đột nhiên cười ha hả, trêu chọc Diệp Tương: "Ôi chao, tớ thấy số tiền này, trả hay không trả cũng chẳng sao."

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy tên ngốc Tống Bạch Vi lại âm thầm lấy lòng một cô gái như vậy.

"Cậu ta thích donate cho cậu, cậu cứ cầm lấy đi."

Diệp Tương im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng đó là 100 vạn, không phải 100 tệ."

Kỷ Từ thản nhiên đáp: "Với Tống Bạch Vi mà nói, tiêu 100 vạn có khi cũng giống như cậu tiêu 100 tệ thôi."

Cô ấy hỏi: "Chẳng lẽ cậu thấy áy náy hay xót xa vì chút tiền ấy à?"

Cho dù là ném qua cửa sổ, cô ấy nghĩ Tống Bạch Vi chắc cũng chẳng thèm quan tâm.

Nhưng Kỷ Từ biết tính Diệp Tương, thấy cô kiên quyết, bèn không trêu chọc nữa, nói: "Chờ chút nữa tớ gọi điện thoại cho Tống Bạch Vi, tớ hỏi thử, hỏi cho rõ ràng là được chứ gì?"

"Ừ," Diệp Tương lúc này mới có chút ý cười trong giọng nói, "Tớ chờ tin cậu."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-150.html.]

Cuộc gọi kết thúc, nửa tiếng sau, điện thoại lại reo lên.

"Tớ đã nói rồi mà, số tiền này cậu ta sẽ không lấy lại đâu," Kỷ Từ vừa nói vừa ngắm bộ móng tay mới làm, "Cậu cứ cầm lấy mà tiêu xài đi."

Diệp Tương còn muốn nói gì đó thì bị Kỷ Từ ngắt lời.

Cô ấy nói: "Tương Tương, thật ra từ lúc chúng ta quen biết đến giờ, tớ luôn có một vấn đề muốn nói với cậu, nhưng không tìm được cơ hội, hôm nay nhân chuyện của Tống Bạch Vi, tớ nghĩ, hay là tớ nói với cậu luôn."

Diệp Tương hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Kỷ Từ thu lại giọng điệu có phần không đứng đắn ban nãy, cô ấy nói: "Tớ phát hiện dù là với người lạ hay bạn bè, cậu luôn sợ nợ nần người khác."

"Lúc ở chung, cậu là người dọn dẹp vệ sinh và nấu nướng nhiều hơn, nên lúc đầu tớ định để cậu không cần đóng tiền nhà, tiền ăn tớ lo hết, nhưng cậu cứ khăng khăng đòi trả một phần."

"Thật ra số tiền đó với tớ cũng chẳng đáng là bao, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu lúc ấy, giống như thể nếu tớ từ chối, cậu sẽ vỡ vụn ra vậy, nên cuối cùng tớ đành nhận."

Cô ấy thở dài một hơi, "Cậu biết không? Sự tồn tại của cậu đã rất có giá trị rồi, sự lương thiện, điềm đạm, yêu đời của cậu, đều là những điều tớ cần, nếu không có cậu, với tính cách kén chọn của tớ, không thể nào chịu đựng được ai khác ở chung đâu."

"Cậu luôn cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi của tớ, nhưng thực tế không phải vậy."

"Người chiếm tiện nghi là tớ mới đúng."

Kỷ Từ nói tiếp: "Còn chuyện của Tống Bạch Vi, cậu ta cho cậu tiền, là do cậu ta tự nguyện, đúng không? Sao cậu phải trả lại cho cậu ta? Cũng không phải cậu đòi hỏi, cậu ta cũng không phải kiểu người vì nể mặt tớ mà đối xử tốt với một người xa lạ như vậy."

"Lý do cậu ta donate cho cậu, cho cậu lên top trending trong lúc cậu livestream, là vì cậu chính là cậu, cậu xứng đáng với tất cả những điều đó, cậu hiểu không?"

"Cậu không nợ nần gì cậu ta cả."

"Nói như tớ," Kỷ Từ cười cười, "Cậu có từng nghĩ, việc có thể gặp được cậu vào một thời điểm nào đó, đã đủ để Tống Bạch Vi bỏ ra số tiền đó rồi không?"

"Diệp Tương, đôi khi tớ thật sự cảm thấy, cậu sống quá mệt mỏi, quá gò bó rồi."

Cô ấy nhẹ giọng hỏi: "Cậu thấy sao?"

Diệp Tương sững sờ, im lặng hồi lâu.

Những lời Kỷ Từ nói, là quan điểm mà cô chưa từng tiếp xúc trong suốt bao nhiêu năm qua.

Trong thế giới của cô, chỉ có cho đi mới nhận lại được.

Ngoại trừ cha mẹ, nếu cô muốn người khác đối xử tốt với mình, cô phải bỏ ra điều gì đó để trao đổi.

Vậy mà Kỷ Từ lại đột nhiên nói với cô rằng, thực ra cô không cần phải làm gì cả, cũng có người sẵn sàng vì sự tồn tại của cô mà đối xử tốt với cô một cách tự nguyện, không toan tính.

 

Loading...