Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 151

Cập nhật lúc: 2024-08-19 23:03:35
Lượt xem: 12

Diệp Tương mấp máy môi, mất hồi lâu mới thốt nên lời, mãi đến khi Kỷ Từ lại gọi tên cô, Diệp Tương mới nhỏ giọng nói: "Rất nhiều lúc, tớ đều cảm thấy bản thân không xứng đáng có được những điều này."

Điều này có lẽ liên quan đến những trải nghiệm trong quá khứ của cô.

Diệp Tương có tính cách lương thiện, đáng tin cậy, lẽ ra phải có rất nhiều bạn bè thân thiết mới phải.

Nhưng trên thực tế, cô luôn sống rất cô độc.

Diệp Tương chợt nhớ đến hồi mới lên cấp 3, sau khi chia nhóm, có mấy bạn nữ từng ngỏ ý muốn kết bạn với cô.

Họ thường mang đồ ăn vặt ngon cho cô, cho cô xem những thứ hay ho, rủ cô đi mua sắm, làm rất nhiều điều thú vị.

Nhưng sau đó thì sao...

Diệp Tương biết rõ cha mẹ cô kiếm tiền vất vả, còn mấy bạn nữ kia gia cảnh giàu có, tiêu xài hoang phí, chẳng bao lâu sau, số tiền Diệp Tương tích cóp được đã tiêu gần hết.

Nhưng cô không muốn xin tiền cha mẹ, cũng không muốn để lộ sự túng quẫn mà mình đang cố gắng che giấu với những người bạn kia.

Cố gắng chịu đựng thêm một thời gian, Diệp Tương thậm chí còn cảm thấy, mỗi lần họ chia sẻ đồ ăn, rủ cô đi chơi, mang đến cho cô không phải là niềm vui mà là sự xấu hổ, ngột ngạt đến cùng cực.

Cuối cùng Diệp Tương chọn cách trốn tránh, mấy cô bạn kia có hỏi cô chuyện gì xảy ra, Diệp Tương cũng không giải thích gì.

Rồi đến khi lên lớp 11 phải chia ban, họ học khác lớp, ít có cơ hội gặp mặt.

Khoảng thời gian đó bị Diệp Tương chôn giấu trong sâu thẳm ký ức, vậy mà hôm nay lại bất chợt nhớ lại.

Nói ra cũng nực cười, lý do Diệp Tương có thể ngày càng thân thiết với Kinh Vân Phi là vì anh thường xuyên nhờ cô mua hộ bữa sáng.

Hình như chỉ khi cô cho đi rất nhiều, rất nhiều, người khác mới đối xử tốt với cô, cô mới không như chim sợ cành cong mà chọn cách trốn tránh một cách bản năng.

"Diệp Tương, cậu có thật lòng yêu bản thân mình không?" Trước khi cúp máy, Kỷ Từ nói: "Giá trị của cậu không nên dựa vào việc cậu đối xử tốt với người khác như thế nào, cậu không biết sao? Bản thân cậu đã rất tốt rồi."

Kỷ Từ lại trở về với dáng vẻ có phần bất cần đời: "Hãy học cách yêu bản thân mình đi."

"Bắt đầu từ việc bình thản đón nhận việc người khác tự nguyện cho đi vì cậu."

Cô ấy cười hì hì: "Hay là cậu dùng số tiền từ trên trời rơi xuống kia mua cho tớ một cái túi xách gì đó đi, cậu ngại cầm, tớ thì không ngại tiêu đâu, hahaha..."

Thời gian trôi qua từng ngày, sóng gió do Trình Trừng gây ra cũng lắng xuống, Diệp Tương cũng sắp đến ngày nhập học.

Chu Trạch vốn định cùng Diệp Tương tìm Trình Trừng đòi lại công bằng, nhưng ý tưởng của anh có phần viển vông.

"Anh có thể đổi quảng cáo trên Weibo với hơn một triệu người theo dõi của anh thành 'Hôm nay Trình Trừng xin lỗi chưa', sau đó ngày nào cũng vào Weibo của cô ta bình luận, bắt cô ta xin lỗi em."

Diệp Tương nghe xong suýt nữa thì bật cười: "Nếu cô ta không xin lỗi thì sao?"

"Vậy thì anh sẽ đổi tên phòng livestream của anh luôn!"

Diệp Tương vội vàng ngăn cản ý nghĩ này của anh: "Anh có sự nghiệp của anh, em cũng sắp khai giảng rồi, làm ầm ĩ lên, ảnh hưởng tiêu cực mà chúng ta phải gánh chịu còn lớn hơn giá trị của một lời xin lỗi."

"Vậy cứ bỏ qua một cách khó hiểu như vậy sao?" Chu Trạch bất bình.

Diệp Tương lắc đầu, giọng điệu kiên định: "Em không phải định quên chuyện này đi, mà là vào lúc này, lựa chọn cách giải quyết phù hợp nhất."

"Cho dù bây giờ cô ta có xin lỗi, cũng chỉ là vì khuất phục dư luận, không phải xuất phát từ nội tâm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-151.html.]

Có ai lại cảm thấy áy náy vì giẫm c.h.ế.t một con kiến chứ?

"Ồ... Ý em là đợi sau này có cơ hội, cũng cho cô ta nếm thử mùi vị 'đừng bắt nạt người trẻ nghèo' sao?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Diệp Tương không nhịn được nữa, bật cười.

Cô nói: "Anh có thể hiểu như vậy."

Chu Trạch đắc ý nói: "Nhìn khả năng tổng kết của anh này, tuyệt vời chưa?"

Diệp Tương khuyên anh: "Anh nên đọc ít truyện ngôn tình thôi."

Chu Trạch không phục: "Em biết gì chứ, đây gọi là nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống!"

Diệp Tương nghĩ ngợi, cách nói này hình như cũng không sai.

Thế là cô khen Chu Trạch một câu: "Không ngờ đọc truyện ngôn tình mà anh cũng học hỏi được nhiều thứ như vậy, đáng khen."

Chu Trạch sung sướng như được cho kẹo.

Suốt một khoảng thời gian sau đó, buổi chiều anh dậy sớm, thỉnh thoảng cũng gia nhập nhóm luyện tập ba người Diệp Tương, thấy anh suốt ngày cười ngây ngô, Bạch Sa hỏi anh có chuyện gì mà vui như vậy, anh cũng không nói.

Đến khi Bạch Sa lười hỏi, anh lại không nhịn được mà khoe khoang: "Hừ, đây là bí mật của anh với Diệp Tương, muốn biết à? Không cho biết đâu."

Bạch Sa cạn lời: "... Chưa thấy ai trẻ con như anh."

Anh ta hỏi Diệp Tương: "Bí mật gì thế, khiến anh ta vui như con ch.ó con vậy?"

Kinh Vân Phi rõ ràng rất để tâm, nhưng anh không hỏi trực tiếp như Bạch Sa mà lựa chọn cách nói bóng gió: "Là có chuyện gì vui lắm sao?"

Thật ra Diệp Tương cũng không hiểu Chu Trạch đang vui vì chuyện gì.

Thế là cô cũng nói: "... Ừm, bí mật."

Chu Trạch càng thêm vui vẻ.

Bạch Sa thật sự rất muốn trợn trắng mắt với hai kẻ đánh đố này.

Còn Kinh Vân Phi -

Kể từ sau hôm chơi game xong, anh đột nhiên nhắn tin WeChat nói với Diệp Tương rằng tạm thời sẽ không chơi game cùng bọn họ nữa.

Diệp Tương nghĩ, chắc là vì sắp khai giảng, bận rộn rồi sao?

Cô không níu kéo, cũng không hỏi lý do.

Cô chỉ đáp: [Ừ, tớ biết rồi]

Khung chat hiển thị trạng thái "Đang nhập..." của Kinh Vân Phi rất lâu, nhưng cuối cùng Diệp Tương chỉ nhận được một chữ.

Anh nói: [Ừ]

Vì Kinh Vân Phi rút lui, Diệp Tương cũng sắp khai giảng, nhóm nhỏ liền giải tán tại chỗ.

 

Loading...