Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:11:29
Lượt xem: 15

Diệp Tương nghĩ, lúc này cô nên làm gì đây?

Nên cùng bạn thân mắng chửi tên khốn nạn kia, chúc mừng cô ấy thoát khỏi bể khổ sao?

Cô xoa đầu Trương Tiểu Tuyết, Trương Tiểu Tuyết dựa vào chân cô, cọ cọ lòng bàn tay cô.

Diệp Tương trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: “Ừm, cút mẹ mày đi, đồ mục nát—”

Cô nghẹn lời.

Trương Tiểu Tuyết bị dáng vẻ Diệp Tương mắng người mà cũng nghẹn lời chọc cười, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt ngấn lệ.

“Cút mẹ mày đi đồ đàn ông thối tha!”

Diệp Tương nhìn cô nàng, mỉm cười: “Đúng, cút mẹ mày đi đồ đàn ông thối tha.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Diệp Tương và Trương Tiểu Tuyết trở về phòng bao thì thấy Lưu Khánh Thông đang ngồi đó cao đàm阔论 với cô bạn gái mới, vẻ mặt đắc ý như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thấy hai người họ bước vào, các bạn học có mặt đều kiềm chế âm lượng trò chuyện.

Hành động thì kiềm chế được, nhưng ánh mắt lại không khống chế nổi mà cứ liếc về cùng một hướng.

Trương Tiểu Tuyết hạ giọng nói nhỏ bên tai Diệp Tương: “Bây giờ thì từng người một đều bắt đầu giả vờ làm quý ông rồi.”

Muốn thể hiện cái gì chứ?

Rõ là "Họa hổ họa bì nan họa cốt", chỉ giỏi làm màu.

Hồi cấp ba, cô chưa từng thấy ai trong số bọn họ "phong độ" như vậy.

Ngay cả uống nước thôi cũng phải tỏ ra vẻ tao nhã hết mức.

Diệp Tương vừa ngồi xuống, bên cạnh đã có mấy ly đồ uống khác nhau.

Tất cả đều do những người khác nhau đưa tới, mà những người này đều đang chăm chú quan sát động tác của Diệp Tương.

Cứ như thể việc cô chọn ly đồ uống nào cũng có liên quan đến việc cô có dính líu gì đến người đó hay không.

Trương Tiểu Tuyết khinh thường nói: “Đúng là…”

Cô rót cho Diệp Tương một ly nước lọc.

Diệp Tương dĩ nhiên chọn ly nước lọc, khiến những người đưa đồ uống khác không phân biệt được thắng bại, vẻ mặt có chút hậm hực.

Có người nói đùa: “Diệp Tương, sao bây giờ cậu lại lạnh lùng thế?”

Có người tiếp lời: “Đúng đấy, tớ nhớ hồi cấp ba Diệp Tương là người rất dễ gần mà.”

Lưu Khánh Thông ánh mắt lóe lên, hắng giọng nói: “Xinh đẹp thì có quyền kiêu ngạo, Diệp Tương bây giờ khác xưa rồi, coi thường chúng ta, bằng không sao bao nhiêu năm nay không chịu tham gia họp lớp chứ.”

Trương Tiểu Tuyết nghe vậy liền nổi giận, cô đứng dậy, mỉa mai: “Có những kẻ chỉ biết chua ngoa như kiểu 'nho xanh bởi lười biếng chẳng chịu leo' thôi.”

Lưu Khánh Thông hơi biến sắc mặt: “Trương Tiểu Tuyết, chúng ta đã chia tay trong hòa bình rồi, cậu đừng có gặp mặt là giận dỗi với tôi, tôi biết cậu vẫn còn tức giận, nhưng hôm nay là họp lớp, không cần thiết vì chuyện giữa chúng ta mà làm mọi người mất vui.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-112.html.]

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.

“Phải đấy Tiểu Tuyết, hôm nay mọi người tụ tập là muốn vui vẻ mà, đúng không?”

“Thôi nào, ngồi xuống ăn uống vui vẻ đi, khó khăn lắm mới gặp nhau một lần.”

Sự việc bị đẩy lên cao trào, Lưu Khánh Thông đang cố tình đẩy Trương Tiểu Tuyết vào thế khó.

Cô nghiến răng nghiến lợi, định bỏ đi ngay lập tức, nhưng đúng lúc này, Diệp Tương nắm lấy tay cô, lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu với cô rằng, còn cô ở đây.

Trương Tiểu Tuyết lúc này mới sực tỉnh, cô không thể tùy hứng như vậy, ít nhất Diệp Tương đã tốt bụng đi cùng cô, cô không thể bỏ Diệp Tương ở lại một mình.

Cô ngồi xuống, không nói gì nữa.

Lưu Khánh Thông đè nén vẻ đắc ý trong mắt, mỉm cười rót thêm đồ uống cho Vu Khả Khả.

Cảnh tượng hai người cười nói vui vẻ khiến người khác phải ghen tị, nhưng trong mắt Trương Tiểu Tuyết, đó chính là đang cố tình chọc tức cô.

Cô cúi đầu, mắt không thấy tâm không phiền, đồ chó má, nhìn nhiều thêm một cái cũng bẩn mắt.

Không ngờ, Diệp Tương vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh lại nhẹ giọng lên tiếng.

Lúc cô nói chuyện, ngữ tốc chậm hơn người thường một chút, giọng điệu lại dịu dàng, nếu không nghe rõ nội dung, đa số mọi người đều sẽ cho rằng cô gái này nhất định rất dịu dàng, khéo léo.

Nhưng rất nhanh, Diệp Tương đã dùng thực lực của mình để chứng minh, cái gì gọi là "Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong".

Cô mỉm cười, hơi nghiêng người, hướng về phía Lưu Khánh Thông và Vu Khả Khả nói: “Lúc ở cửa khách sạn, cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi, vừa rồi tôi đi vệ sinh, sau đó cậu cũng bám theo.”

Đôi mắt đẹp như tranh vẽ liếc nhìn Vu Khả Khả một cái, cô nói tiếp: “Lúc ra ngoài, cậu có nói với bạn gái của cậu là, cậu rất muốn làm quen lại với tôi, cho nên mới bám theo tôi không?”

Mắt Vu Khả Khả bùng lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Không phải là anh nói ra ngoài lấy sữa chua cho em sao? Sau đó thì sao? Lấy vào nhà vệ sinh luôn à?”

Lưu Khánh Thông cố gắng che giấu sự bối rối, nói: “Anh chỉ là tình cờ gặp cô ấy ở đó, chào hỏi một tiếng thôi! Là cô ta tự mình đa tình!”

Diệp Tương cũng không tranh cãi, chỉ im lặng nhìn anh ta.

Vu Khả Khả và Lưu Khánh Thông quen nhau cũng được một thời gian rồi, cô ta mơ hồ cảm nhận được bản chất của anh ta là người như thế nào, chỉ là những vấn đề nhỏ nhặt hàng ngày, cô ta cũng lười so tính.

Thế nhưng hôm nay anh ta lại dám làm cô ta mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô ta cũng không phải người dễ tính, nếu không cô ta đã chẳng vội vàng quen biết anh ta khi biết rõ Lưu Khánh Thông còn có bạn gái, Vu Khả Khả lập tức trở mặt.

Lưu Khánh Thông không để cô ta sống yên ổn, cô ta cũng sẽ không để Lưu Khánh Thông yên ổn.

Cô ta “bịch” một tiếng đứng bật dậy, tiếng ghế ma sát với sàn nhà tạo nên âm thanh chói tai, Vu Khả Khả đẩy những người muốn can ngăn ra, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.

“Lúc theo đuổi con gái khác, anh cũng nên soi gương xem mặt mình trước đi!”

“Nhìn lại anh xem có xứng không? Muốn làm quen? Được thôi! Bây giờ tôi đi đây, nhường chỗ cho anh!”

Gia thế nhà Vu Khả Khả không tệ, Lưu Khánh Thông nào dám thật sự trở mặt với cô ta.

Hơn nữa, hiện tại anh ta đang "cưỡi lừa tìm ngựa", sao có thể để con lừa chạy mất chứ!

 

Loading...