Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 107

Cập nhật lúc: 2024-08-18 16:45:05
Lượt xem: 8

Cô ấy cười híp mắt khoác tay lên vai Diệp Tương, nói: "Vừa hay, cậu chọn trước xem muốn chơi trò nào, đỡ phải tớ nghĩ nữa."

"Lên đại học lâu như vậy, cuối cùng cậu cũng đã thay đổi."

Diệp Tương cong mắt cười, "Tớ cũng không thể nào mãi mãi chỉ biết nói 'được được' được chứ..."

Trương Tiểu Tuyết gật đầu, vẻ mặt như thể 'con gái ta đã trưởng thành' đầy an ủi, "Sự thay đổi tốt đẹp, đáng để duy trì."

"Ấy chà, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, thấy chưa, tớ đã nói rồi mà, ở cạnh người tích cực hướng lên như tớ, cậu cũng sẽ trở thành người tốt hơn, đúng không."

Đây là đang đổi cách tự khen mình đấy.

Diệp Tương lại rất chiều theo ý cô ấy, tiếp lời: "Đúng vậy, có cậu thật tốt."

Vào trong công viên, Trương Tiểu Tuyết liền hăng hái kéo Diệp Tương chạy đi xếp hàng.

Diệp Tương bồi cô ấy chơi điên cuồng cả ngày, trong khoảng thời gian đó cô ấy không hề nhắc đến chuyện liên quan đến bạn học kiêm bạn trai cũ Lưu Khánh Thông.

Cô ấy chỉ kéo Diệp Tương xếp hàng chơi hết trò này đến trò khác, dường như không hề cảm thấy mệt mỏi.

Mãi cho đến khi sắp đóng cửa, hai người nắm tay nhau chuẩn bị ra về, Trương Tiểu Tuyết mới như bị rút hết sức lực, tựa vào vai Diệp Tương, ngây người nhìn về phía xa, trong mắt ngấn lệ nói: "Bốn năm cấp 3, hai năm đại học, chúng tớ không hề yêu xa, chỉ là không học cùng trường mà thôi, sao anh ta có thể nói thay lòng đổi dạ là thay lòng đổi dạ chứ..."

"Mỗi tuần tớ đều đến tìm anh ta mà, rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?"

Giọng nói nghẹn ngào của cô ấy khiến tim Diệp Tương cũng thắt lại.

Diệp Tương không nói gì, cô ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy.

Cô biết Trương Tiểu Tuyết không phải đang hỏi cô muốn một đáp án, cô ấy chỉ đang tự hỏi chính mình.

Hai người yên lặng ôm nhau.

Cho đến khi điện thoại vang lên, chiếc xe họ đã đặt trước đã đến.

Lúc Trương Tiểu Tuyết ngẩng đầu lên từ trong lòng Diệp Tương, nước mắt đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại hốc mắt hơi đỏ lên, tố cáo cô ấy vừa mới khóc.

Diệp Tương nắm tay cô ấy, "Đi thôi."

Trương Tiểu Tuyết mỉm cười nhìn cô, "Diệp Tương, đến ngày họp lớp, cậu trang điểm cùng tớ nhé, tớ còn chưa nhìn thấy bản thân trang điểm trông như thế nào đâu."

"Được chứ."

"Cậu cũng trang điểm đi."

"Được."

"Hai chị em chúng ta phải âm thầm khiến tất cả mọi người kinh diễm!"

"Ừm, được."

"Diệp Tương, cậu lại biến thành 'cô nàng 'được được'' rồi!"

"Vậy để tớ vùng vẫy một chút, cậu năn nỉ tớ trước đi? Tớ mới có thể vùng vẫy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-107.html.]

"A a a! Diệp Tương, cậu học hư rồi! Đến cả trêu chọc người khác cũng biết rồi!" 

Một ngày trước buổi họp lớp, Diệp Tương nói với Chu Trạch về chuyện này, cô nói có thể sẽ về nhà muộn một chút, chưa chắc hôm đó còn có thể chơi game cùng anh.

Vị đại gia kia tỏ vẻ không quan tâm lắm: “Anh đây đâu phải con nít tám tuổi cần người khác chơi cùng, mai cho em nghỉ, cứ quyết định vậy đi.”

Diệp Tương thuận theo lông anh mà vuốt ve, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Ngày mai em đi góp vui, xem có tin tức gì mới không, đến lúc đó kể cho anh nghe coi như báo đáp.”

Chu Trạch còn ra vẻ: “Chậc, anh là loại người thích nghe chuyện tầm phào sao? Thà em về sớm một chút chơi game với anh còn hơn.”

Diệp Tương hỏi ngược lại: “Anh không phải sao? Không nghe thì thôi.”

Chu Trạch lập tức đổi giọng: “Nghe, nghe chứ, anh rất thích nghe chuyện tầm phào, cả cái tổ đội hóng hớt đầu làng cũng không bằng anh đâu.”

Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Tuyết chạy xe máy điện đến tìm Diệp Tương, đi lại trong huyện, nếu không phải trời mưa gió thì đi xe máy điện vẫn là tiện nhất.

Diệp Tương đang chuẩn bị lấy xe đi cùng cô thì Trương Tiểu Tuyết lại nói: “Mình chở cậu, cậu đừng đi nữa.”

Cô nàng lại giở trò nịnh nọt: “Nhìn làn da trắng trẻo của cậu kìa, rám nắng rồi thì cậu không tiếc nhưng mình cũng tiếc thay đấy.”

Diệp Tương dùng cán ô chọc vào eo cô nàng một cái, Trương Tiểu Tuyết cười khanh khách: “Cậu thay đổi rồi, không còn dễ bắt nạt như trước nữa!”

Diệp Tương ngày xưa ngoan ngoãn, mềm yếu để cô nàng tùy ý bắt nạt đáng yêu biết bao.

Tuy nhiên…

Nói đi cũng phải nói lại, cô nàng vẫn cảm thấy Diệp Tương của hiện tại tốt hơn một chút.

Hai người thong dong đạp xe dọc theo con đường trong thị trấn nhỏ, không biết đã rẽ bao nhiêu ngã rẽ thì Trương Tiểu Tuyết dừng xe lại.

“Xuống xe thôi, tới rồi.”

Diệp Tương ngẩng ô nhìn, lúc này họ đang đứng trước một cửa hàng tên là ‘Sơ Đới’.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trên đó viết ‘Làm đẹp, làm móng, trang điểm cô dâu’.

“Nghiệp vụ cũng khá rộng đấy.” Diệp Tương nói.

Trương Tiểu Tuyết đẩy cửa ra gọi cô: “Vào nhanh lên, bên trong có điều hòa đấy.”

Diệp Tương bèn cất ô đi vào.

Trương Tiểu Tuyết đã hẹn trước với chuyên viên trang điểm từ mấy ngày trước, lúc này chuyên viên trang điểm đã đợi họ sẵn.

“Hai em đến rồi à, mau ngồi đi, đợi một lát nhé, tôi rót cho hai em chút gì uống, cà phê hay trà?”

Trương Tiểu Tuyết gọi cà phê, Diệp Tương nói: “Có nước lọc không? Em uống nước lọc là được.”

Ánh mắt chuyên viên trang điểm rơi trên mặt cô, rõ ràng sáng lên vài phần: “Có, để chị rót cho hai em.”

Lúc cô ấy bận rộn thì một chuyên viên trang điểm khác đã chuẩn bị mỹ phẩm và dụng cụ trang điểm.

Đặt đồ uống trước mặt hai người, chuyên viên trang điểm nhìn Diệp Tương nói: “Em gái xinh đẹp như vậy, không biết tự trang điểm sao?”

 

Loading...