Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh dám tái hôn, em thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-22 08:04:37
Lượt xem: 534

Lúc Chu Chử đưa Chu Khả trở về, hai cha con đều rất im lặng. Mối tình đầu của Chu Khả rất nhanh đã tan vỡ, cho dù đối phương là một người không ra gì nhưng trong lòng con bé không tránh khỏi khổ sở, buồn bã. Nó đi theo phía sau Chu Chử lặng lẽ rơi nước mắt.

Chu Chử rút khăn giấy từ trong túi ra, lau nước mắt cho Tiểu Khả: "Con đừng khóc vì một người không xứng đáng.”

Con bé cũng nhanh quên, không quá vài ngày liền không nhớ đến chuyện này nữa.

Lúc lên cấp ba, thành tích học tập của Tiểu Khả không tốt lắm, nhưng con bé cảm thấy rất hứng thú với việc vẽ tranh. Chu Chử dứt khoát để cho con bé theo học mỹ thuật. Phòng vẽ tranh trong nhà chào đón người chủ nhỏ của nó, Tiểu Khả bắt đầu ở bên trong đó tập vẽ tranh.

Kỳ thi khảo sát đại học, Tiểu Khả vốn muốn nộp hồ sơ vào trường mà tôi và Chu Chử đã từng học nhưng lại bị thiếu vài điểm. Hiếm khi con bé xác định được ngành học yêu thích của mình nhưng kết quả lại thất bại.

Sau khi thi trượt, trong nước cũng không có trường đại học nào tốt hơn, nên Chu Chử đã đưa Tiểu Khả đến theo học một học viện mỹ thuật nổi tiếng ở nước ngoài.

Lúc chia tay ở sân bay, Tiểu Khả không nỡ rời xa ba, khóc không ngừng. Chu Chử vỗ vỗ lưng con bé, dặn dò đủ thứ chuyện. Dặn đi dặn lại con bé nghỉ ngơi đúng giờ, ăn uống đầy đủ.

Con bé lên máy bay rồi chỉ còn một mình Chu Chử đứng ở đại sảnh sân bay. Kỳ thật còn có một con ma bên cạnh anh, chính là tôi. Cả người Chu Chử không tránh khỏi có chút lạc lõng, cô đơn.

Tiểu Khả năm nay mười tám, Chu Chử cũng đã bốn mươi mốt tuổi. Thời điểm chia tay cũng là mùa đông, anh mặc áo khoác dày, quàng khăn và đeo thêm găng tay.

Người ta nói rằng càng có tuổi càng sợ lạnh, Chu Chử cũng vậy. Khi còn trẻ, vào những ngày tuyết rơi, anh thường chỉ mặc áo len và khoác áo khoác cho tôi. Sau đó sẽ đưa tay ra nắm tay ủ ấm cho tôi. Bây giờ tôi không thể chạm vào tay anh, nhưng nhìn bàn tay ửng đỏ vì giá rét ấy, tôi có thể cảm nhận được cái lạnh trên người anh, dù có mặc bao nhiêu quần áo đi nữa vẫn thấy lạnh như cũ.

Lấy sự trưởng thành của Tiểu Khả làm chuẩn, Chu Chử ngày một già đi. Mỗi ngày tôi đều bay bên cạnh Chu Chử nên không thể cảm nhận được những thay đổi nhỏ theo thời gian của anh. Chỉ ở một số thời điểm cụ thể, tôi mới có thể cảm nhận được những biến đổi rõ rệt ở Chu Chử mà thôi.

Đã mười lăm năm kể từ khi tôi rời xa anh.

15

Lúc Tiểu Khả hai mươi hai tuổi, đưa một cậu bé da trắng về nhà ra mắt. Du học bốn năm ở nước ngoài làm con bé trưởng thành hơn rất nhiều, cả người trở nên điềm tĩnh, trầm ổn hơn.

Con bé nói với Chu Chử lần này nó đã thật sự tìm được tình yêu của đời mình.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Cậu bé rất đẹp trai, tên là Noah. Noah cũng là sinh viên mỹ thuật, quen biết Chu Khả ở trường đại học. Hai đứa có rất nhiều điểm chung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-dam-tai-hon-em-thanh-quy-cung-khong-bo-qua-cho-anh/8.html.]

Chu Chử cùng Noah trò chuyện rất lâu, tôi ngồi ở bên cạnh lắng nghe. Noah là một cậu bé rất chân thành. Chu Chử gật đầu, Tiểu Khả rất vui vẻ. Hai đứa kết hôn cùng vào độ tuổi tôi và Chu Chử lúc đó. Bọn chúng tổ chức một đám cưới truyền thống ở trong nước.

Có hai cái ghế đặt trên cao, nhưng chỉ một bên có người ngồi, ở giữa đặt tấm ảnh chụp một nhà ba người chúng tôi. Chu Chử nhìn Tiểu Khả mặc Tú Hoà hốc mắt không tránh khỏi ươn ướt.

**(Tú Hoà - 秀禾:loại trang phục cưới của Trung Quốc dành cho cô dâu thường được mặc ngày nay, Tú Hoà là sự tái tạo hiện đại của trang phục cưới nhà Thanh được phổ biến rộng rãi vào năm 2001)**

Tôi phát hiện ra anh càng lớn tuổi lại càng ngày càng dễ xúc động. Ngày tốt lành như thế này, khóc cái gì mà khóc. Tôi ngồi xuống chiếc ghế còn lại và không nhịn được cũng rơi nước mắt.

Noah và Tiểu Khả sau đó cũng không định cư ở trong nước, hai đứa đi khắp thế giới, tham gia các cuộc triển lãm tranh nghệ thuật và nâng cao khả năng hội họa của mình.

Chu Chử đã ngoài năm mươi tuổi.

Năm 52 tuổi, anh đến nghĩa trang thăm tôi. Mấy năm nay Chu Chử vẫn thường xuyên đến đây. Nhổ cỏ, nói đủ thứ chuyện, mang theo một chiếc ghế nhỏ và ngồi cả ngày ở đó

Tôi lần nào cũng đi theo anh, bay lượn xung quanh bên cạnh anh. Chu Chử nói chuyện có chút chậm rãi, ngược lại cho tôi có chút khoảng cách: “Niệm Niệm, lần trước Tiểu Khả giành được huy chương vàng trong cuộc thi quốc tế. Mấy trường đại học đều muốn giữ con bé ở lại làm giáo viên.”

Tôi nhìn anh: "Em biết mà, em rất tự hào về con bé.”

Chu Chử không nghe thấy tôi nói gì, chỉ nhìn ảnh chụp của tôi trên bia mộ: "Chúng ta xa nhau đã hơn 20 năm rồi, không biết em ở bên đó sống có tốt không."

Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bia mộ của tôi, lá rụng bay trên đầu anh. Chu Chử đã có tóc bạc, đôi mắt cũng có nhiều vết chân chim. Tôi ngồi ở bên cạnh, nhìn ra thời gian vô tình làm người tôi yêu càng ngày càng già nua.

Chu Chử không nói gì nữa. Tôi nhẹ giọng trả lời anh: "Em sống rất tốt, anh đừng lo lắng cho em.”

16

Năm Tiểu Khả 32 tuổi, con bé và Noah sinh được một đứa con. Đó là một cô bé rất đáng yêu, đặt tên là Alice.

Thời điểm đó Chu Chử đã nghỉ việc ở công ty và thuê một người quản lý chuyên nghiệp quản lý công ty. Cuộc sống về hưu của anh rất lành mạnh và nhàm chán.

Nếu tôi còn ở đây, có lẽ tôi sẽ lôi Chu Chử đi du lịch vòng quanh thế giới, làm rất nhiều điều thú vị chứ không phải mỗi ngày đều chỉ đọc sách, luyện chữ như thế này.

Loading...