Chạm để tắt
Chạm để tắt

Anh dám tái hôn, em thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh - 9 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-22 08:04:47
Lượt xem: 681

Tiểu Khả thường xuyên dẫn Alice về thăm Chu Chử. Có đôi lúc công việc của con bé bận rộn, liền dứt khoát để Alice lại cho Chu Chử chăm sóc.

Cô bé này không được mạnh mẽ như mẹ, tính cách rất ôn hòa, hiền lành. Ở cùng với Chu Chử rất hòa hợp.

Kỹ năng tết tóc của Chu Chử cũng không hề suy giảm. Mấy cái kẹp tóc, dây buộc tóc khi còn bé của Tiểu Khả vẫn còn giữ lại, đều đưa cho Alice dùng. Chu Chử có thể tết đủ kiểu tóc đẹp cho cô bé.

Anh cưng chiều cháu gái như trước đây nuông chiều Tiểu Khả vậy, vì thế cô bé rất quấn quýt ông ngoại mình.

Năm cô bé lên sáu tuổi, mẹ tôi qua đời, cha tôi cũng mất trước đó hai năm, chưa đầy hai năm sau thì mẹ tôi cũng ra đi

Chu Chử hỗ trợ lo liệu tang sự, quay về cứ ngẩn người nhìn ảnh chụp của tôi hồi lâu mới báo tin cho tôi: “Em có thể đoàn tụ cùng ba mẹ ở bên đó rồi, Niệm Niệm.”

Tôi không gặp được cha mẹ mình, xem ra công việc của quỷ sứ vẫn rất cẩn trọng, tình huống như của tôi tương đối ít thấy.

Người già qua đời, đem bóng ma tử vong phủ lên người Chu Chử.

Alice đối với cái c..hết của bà cố rất sợ hãi, buổi tối ôm cánh tay Chu Chử ngủ: "Ông ngoại sẽ rời bỏ con sao?"

Chu Chử không định lừa gạt cô bé, anh đối với một số chuyện luôn đặc biệt nghiêm túc: "Đúng vậy con ạ, con người ta đến một ngày nào đó đều sẽ phải rời đi.”

Cô bé náo loạn: "Con không muốn ông ngoại rời đi, con muốn ông ngoại ở bên cạnh con suốt đời.”

Chu Chử xoa đầu cô bé: "Ông ngoại nhất định sẽ ở bên cạnh con đến ngày không thể đi cùng con được nữa.”

Cô bé lầm bầm thêm vài câu rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Tôi ngồi ở bên giường, tóc Chu Chử gần như đã bạc trắng, nếp nhăn trên mặt cũng càng ngày càng rõ ràng. Nhưng mấu chốt là, anh vẫn là một ông già phúc hậu, nho nhã.

Đôi mắt tôi ghi lại từng nấc thời gian của Chu Chử sau khi chúng tôi chia lìa, nhìn anh dần dần già đi. Có lẽ đây cũng là một cách chung sống hòa hợp, hạnh phúc đến khi bạc đầu khác.

17

Một ngày nọ, khi Alice 15 tuổi, Chu Chử phải vào bệnh viện. Anh vẫn như cũ, hàng ngày lau ảnh chụp một nhà ba người chúng tôi trên tường, đáng tiếc lúc treo lên đứng không vững, ngã nằm trên mặt đất.

Người già không thể bị ngã. Tôi nhìn dáng vẻ suy yếu của Chu Chử nằm trên giường, trong lòng bồn chồn lo lắng.

Lúc Tiểu Khả và Noah chạy tới, Alice đang nắm tay Chu Chử khóc. Cộng thêm một số bệnh của người già trước đó, bác sĩ nói, có thể anh không qua khỏi được mùa đông năm nay.

Bên ngoài phòng bệnh, Tiểu Khả khóc rất thương tâm, Noah ôm con bé vào lòng.

Chu Chử nằm ở trên giường bệnh mang theo máy thở yên tĩnh ngủ. Tôi ngồi ở bên cạnh nhìn anh.

“Anh muốn đi cùng em không, Chu Chử.”

“Anh có đau lắm không? Anh nói xem tại sao anh ngần ấy tuổi rồi vẫn cứ phải cố chấp tự mình đi lau chùi ảnh chụp làm gì?”

Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, hệt như mùa đông 44 năm về trước.

Ngày hôm sau, Chu Chử tỉnh lại, tinh thần anh cũng không tệ lắm. Anh cùng Tiểu Khả, Noah và Alice nói rất nhiều chuyện, cũng dặn dò rất nhiều. Sau đó anh nói mình buồn ngủ rồi.

Trước khi ngủ còn nhỏ giọng thì thầm cái gì đó. Tiểu Khả ghé sát tai vào bên miệng Chu Chử mới nghe thấy một tiếng lại một tiếng "Niệm Niệm".

Máy đo điện tâm đồ bên cạnh giường bệnh bỗng phát ra tiếng tít tít liên hồi. Tiểu Khả che miệng, rốt cuộc không khống chế được nước mắt trào ra.

Chu Chử đi rồi.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Ngoài cửa sổ tuyết lớn rơi xuống dầy đặc, bốn mươi bốn năm trước mang tôi đi, hiện tại cũng mang Chu Chử đi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/anh-dam-tai-hon-em-thanh-quy-cung-khong-bo-qua-cho-anh/9-end.html.]

18

Quỷ sứ tìm đến đưa tôi đi.

Dưới cầu Nại Hà, tôi nhìn thấy Chu Chử. Là Chu Chử của năm hai mươi sáu tuổi, năm chúng tôi chia lìa.

Chúng tôi đã xa cách nhau bốn mươi bốn năm và cuối cùng cũng được đoàn tụ.

Anh ôm tôi vào lòng và nói với giọng nghẹn ngào: “Anh nhớ em rất nhiều”.

Nước mắt chảy xuống, tôi nhẹ giọng đáp lại: "Em biết, cái gì em cũng đều biết!”

(--END--).

 

Ngày tôi ra tù, chồng tôi muốn ly hôn với tôi.

Hắn nói bạch nguyệt quang đã đợi hắn quá lâu.

Tôi cười lớn: “Anh còn cho rằng hai năm trước là tôi đã đẩy Tô Nhiễm khiến cô ta ngã cầu thang sao?”

Chồng tôi im lặng một lúc rồi nói: “Nhiễm Nhiễm không trách cô nữa.”

----

1

Hai năm sau khi bị vào tù, tôi bước ra khỏi cổng trại giam với một cái túi vải. Đêm qua, các bạn tù bảo tôi đừng nhìn lại quá khứ nữa nhưng tôi không làm được. Sao có thể quên được khi tôi đã mất mát quá nhiều.

Tống Dục Minh đón tôi trên chiếc ô tô mới, tôi ngồi ở ghế phụ. Trong xe có mùi hoa cúc, tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như đang ở một thế giới khác.

"Tôi muốn đi mua một ít quần áo." Tôi ủ rũ nói, tôi đang mặc chiếc váy đỏ từ hai năm trước, lúc tôi bước vào tù.

Tống Dục Minh ậm ừ và đưa tôi rời khỏi nơi này.

Đến trung tâm mua sắm, tôi chọn một chiếc váy trắng, nhân viên hướng dẫn mua sắm khen là quá vừa vặn, tôi chỉ cười và nhìn chiếc váy rộng rãi trên người ở trong gương, tôi biết mình quá gầy, không phù hợp, nhưng dù sao thì tôi cũng đã mua nó rồi. Cũng giống như hồi đó, dù biết Tống Dục Minh có người khác trong lòng nhưng tôi vẫn cưới hắn.

Tôi là một người cố chấp.

Tống Dục Minh nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó. Nếu như trước kia hắn hẳn là sẽ nói thẳng: "Tô Mạt, bộ váy này không hợp với em."

Còn bây giờ, hắn không nói gì mà rút thẻ ra và thanh toán cho tôi.

Còn chiếc váy đỏ cũ đó... thật trùng hợp là cả tôi và Tống Dục Minh đã đều không muốn giữ nó nữa. Đó là bộ quần áo tôi mặc khi vào tù hai năm trước, nó được đặc biệt chuẩn bị cho sinh nhật của Tống Dục Minh. Lúc đó, tôi thấy chiếc váy đỏ đó đẹp đến nỗi chỉ nhìn một cái là lập tức trả tiền. Thật là trớ trêu. Cũng là nó, lúc đó cảm thấy đẹp bao nhiêu thì giờ lại xấu xí bấy nhiêu.

Sau khi trở về nhà, Tống Dục Minh ngồi bắt chéo chân, mím môi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Chẳng bao lâu sau, hắn mở miệng với giọng điệu bàn bạc công việc: "Chúng ta sắp ly hôn và tôi đã thuê luật sư để phân chia tài sản. Nếu cô có bất kỳ yêu cầu nào, cứ thoải mái đưa ra".

"Lý do?"

Dù biết lý do nhưng tôi vẫn muốn nghe hắn nói về nó.

"Nhiễm Nhiễm đã đợi tôi quá lâu rồi, tôi không muốn làm cô ấy thất vọng." Hắn nheo mắt lại và tránh ánh mắt của tôi.

Tôi thấy trong mắt hắn dường như có sự đấu tranh.

Đọc full NGƯỜI XA LẠ tại Monkeyd

Loading...