Hoàng Triều - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:13:44
Lượt xem: 551

Phía sau vang lên tiếng động nhẹ nhàng, là Triệu Hoan nhảy từ trên tường xuống.

 

Mặt mày ta tối sầm lại.

 

Đường đường là Thái tử.

 

Nửa đêm nửa hôm trèo tường.

 

"Phụ thân nàng kéo ta uống rượu, ta chuốc say ông ấy rồi chạy ra đây." Trên người Triệu Hoan tỏa ra hơi nóng, "Chờ lâu lắm rồi sao?"

 

"Thái tử xin mời về." Ta ôm Tĩnh Mân, "Tối nay ta muốn chăm sóc muội muội."

 

Triệu Hoan sửng sốt: "Chăm sóc muội muội còn quan trọng hơn cả chăm sóc ta sao?"

 

Sắc mặt ta lạnh lùng.

 

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Là cái gì khiến ngươi cho rằng ta đang chờ ngươi? Tối hôm qua ngủ lại trên giường ta một đêm, ngươi liền cho rằng mình có thể đến đây làm càn sao? Đó chỉ là một đêm vui vẻ, Thái tử thậm chí còn không xứng làm khách qua đêm của ta."

 

Ta bế ngang Tĩnh Mân đã ngất xỉu lên, đi vào phòng ngủ trước mặt hắn.

 

Triệu Hoan giận dữ nhổ hết hoa cỏ trong sân của ta, đạp cửa bỏ đi.

 

Hắn kiêu ngạo, từ ngày đó trở đi không thèm để ý đến ta nữa.

 

Ta cầu còn không được.

 

Chờ Tĩnh Mân khỏe hơn một chút, ta đưa nàng ấy đến Nữ học.

 

Tin đồn luôn lan truyền rất nhanh.

 

Nhưng dù sao cũng là những người đã đọc sách, họ thương xót Tĩnh Mân, biết nên khinh bỉ ai.

 

Ta ẩn mình sau khung cửa sổ hoa văn, nhìn mấy tiểu muội muội cùng ôm đầu khóc với nàng ấy, nói với Liễu Tình: "Ngươi dạy dỗ rất tốt."

 

"Chuyện này cũng không cần phải dạy."

 

Trên đường vào triều, Giản công trò chuyện với ta vài câu, mời ta và lục muội muội đến phủ họ Giản gặp đại công tử nhà ông ta.

 

Ta và ông ta bàn bạc về ngày cưới.

 

Đến cửa phủ, lại gặp Vương lão hầu gia đang đợi ta: "Nghịch tử nhà lão phu đã thất lễ rồi."

 

Ta gật đầu: "Chức vị Hoàng Môn thị lang, hắn không còn cơ hội nữa."

 

Vương lão hầu gia liên tục nói phải, phải vậy.

 

"Còn có một chuyện muốn báo cho hầu gia biết. Lát nữa trong buổi chầu sẽ có một bản tấu chương, về việc nới lỏng điều kiện dự thi khoa cử mùa thu, cho phép thường dân cũng có thể tham gia."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-trieu/chuong-11.html.]

"Người điên rồi sao?"

 

"Hầu gia không phản đối là được."

 

"Lão phu không phản đối, cũng vô dụng thôi."

 

Nhưng ông ta nợ ta ân tình, quả nhiên lúc triều đình chấn động cũng không lên tiếng.

 

Sửa đổi về khoa cử mùa thu đã không được thông qua.

 

Cũng đúng như ta dự đoán.

 

Trong triều đình tranh cãi kịch liệt, Triệu Hoan cũng không đến tìm ta.

 

Ta nhân lúc rảnh rỗi, đến ngoại ô thị sát trang viên.

 

Đúng vào mùa gieo trồng, nông dân cấy lúa, mục đồng chăn trâu, khắp nơi đều vui vẻ, hòa thuận.

 

Trong lòng ta cũng trở nên yên bình.

 

Người ta chỉ nhìn thấy đế vương, tướng lĩnh.

 

Thực ra đế vương, tướng lĩnh cũng không quan trọng.

 

Quan trọng là những người nông dân trên đồng ruộng, những người phụ nữ trong vườn dâu, những người buôn bán trên đường.

 

Đó mới là nền tảng của quốc gia.

 

Trên đường đi trời đổ mưa nhỏ, ta đến ngôi miếu nhỏ gần đó trú mưa, ngẩng đầu lên, chợt phát hiện trong miếu thờ cúng Lâm Hoài ca ca.

 

"Vị này là Tiên Thái tử." Một ông lão tóc bạc trắng đang nghỉ chân nói với ta, "Ngài ấy rất quan tâm đến dân chúng, năm nào cũng đến xem gieo trồng, lúc xảy ra nạn đói, còn cứu tế nạn dân, chỉ tiếc là mất sớm... Vị cô nương này, có phải lão đã từng gặp qua ngươi ở đâu rồi không?"

 

Ta cười mà không nói: "Ngôi miếu này là do ai xây dựng?"

 

"Ồ, là một vị công tử nhân hậu. Hai ngày trước còn đến đây thị sát, tặng cho chúng ta rất nhiều nông cụ bằng sắt."

 

Ta gật đầu, thành kính thắp một nén hương cho tượng vàng của Lâm Hoài ca ca, sau đó ngồi dựa vào lư hương của huynh ấy ngủ thiếp đi.

 

Trong mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng sáo du dương.

 

Mở mắt ra, nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng, phong thái như ngọc, đẹp như tranh vẽ.

 

"Ca ca..." Ta đưa tay về phía huynh ấy.

 

Huynh ấy ôm ta vào lòng.

 

Vòng tay của huynh ấy vẫn ấm áp như xưa.

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...