Hoàng Triều - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:13:18
Lượt xem: 436

Bước ra khỏi từ đường, trời đã khuya.

 

Sân trước ồn ào náo động.

 

"Ai ở ngoài cửa ồn ào vậy?"

 

"... Là Thái tử."

 

Ta thở dài một hơi.

 

Sao lại là hắn nữa.

 

Ta không thể nào sai người đánh hắn đuổi đi được.

 

"Nhưng lão gia đã ra tiếp đón rồi."

 

Ta gật đầu: "Giúp ta gửi lời cảm ơn phụ thân."

 

Tuy phụ thân ta là người phóng khoáng, nhưng khi cần thiết vẫn rất có ích. Ông ấy là trưởng bối trong nhà, Triệu Hoan nhìn thấy ông ấy còn phải gọi một tiếng "dượng", chắc là không dám nói năng lung tung trước mặt ông ấy.

 

Ta trở về phòng ngủ, đuổi tất cả mọi người lui xuống: "Ra đây đi."

 

Tĩnh Mân mặc áo trắng, từ trong góc đi ra.

 

"Cũng không phải chuyện gì to tát, không cần phải tránh mặt mọi người."

 

Nước mắt Tĩnh Mân tuôn rơi: "Tỷ tỷ, ta muốn báo thù."

 

"Ừm. Chuyện như vậy, chẳng khác nào bị người ta đánh một trận trước mặt mọi người, nhục nhã như vậy, đương nhiên là phải nghĩ cách đánh trả lại, muội là một đứa trẻ có cốt khí. Chỉ là muội định báo thù Vương công tử như thế nào?"

 

"Ta muốn hắn c h ế t!" Thiếu nữ phẫn nộ nói.

 

Ta lấy một thanh kiếm gỗ từ trên giá kiếm ném cho nàng ấy, ngay lúc nàng ấy vừa tiếp được, ta liền tấn công.

 

Nàng ấy không đỡ được một chiêu, ngã ngồi xuống đất.

 

"Lại nào."

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

 

Nàng từ trên mặt đất bò dậy, lao về phía ta tấn công.

 

Ta dễ dàng né tránh: "Lại nào."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoang-trieu/chuong-10.html.]

Trong nhà có lớp dạy võ, nàng ấy cũng từng học qua, nhưng không dám buông tay buông chân.

 

Bị ta đánh rơi kiếm trong tay ba lần.

 

"Chỉ như vậy mà còn muốn g i ế t người?"

 

Cuối cùng nàng ấy cũng nổi giận, gầm lên lao về phía ta c.h.é.m tới.

 

Ta đỡ lấy kiếm của nàng ấy, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của nàng ấy, nhếch mép cười: "Như vậy mới có chút dáng vẻ. Nhưng vẫn không thể g i ế t hắn được."

 

Trong mắt nàng ấy hiện lên vẻ đau buồn, giống như bị rút cạn chút sức lực cuối cùng, ngã quỵ xuống đất: "Tại sao ta lại là nữ nhân... Tại sao chứ..."

 

"Ta cũng là nữ nhân." Ta đứng dưới ánh trăng, im lặng chống kiếm, "Hôn ước của ta còn cao quý hơn muội nhiều. Từ nhỏ đã được hứa gả cho Thái tử. Đông cung đổi chủ, ta vẫn là Thái tử phi."

 

"Nhưng Lâm di nương, bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ hủy hoại ta, để cho Tĩnh Vận thế chỗ ta vào cung."

 

"Bà ta không dám nghĩ đến."

 

"Cũng giống như vậy, Vương công tử cũng chưa bao giờ dám mơ mộng đến ta."

 

"Hắn háo sắc, nhưng trước mặt ta, ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không dám."

 

"Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần bọn họ có nửa phần tà tâm với ta, ta sẽ đánh c h ế t bọn họ."

 

Hai chữ "đánh c h ế t" nhẹ nhàng thốt ra từ cái miệng đỏ tươi của ta.

 

Muội muội của ta như bị bỏng, ngẩng phắt đầu lên.

 

"Tuy ta có luyện kiếm nhiều hơn muội mấy năm, nhưng khi giao đấu với nam nhân cũng không chiếm ưu thế, thứ ta có, chỉ là quyền thế."

 

"Nhưng tỷ tỷ, ta vô quyền vô thế, ta chỉ là một nữ nhân khuê các, không phụ thân không mẫu thân." Muội muội của ta, yếu đuối và bất lực.

 

"Mùa thu năm nay sẽ có khoa thi." Nhìn thấy đôi mắt nàng ấy đột nhiên mở to, ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu nụ cười của chính mình, "Nếu muội có thể thi đậu tam giáp, ta sẽ cho muội quyền thế."

 

"Nữ nhân có thể thi khoa cử sao?"

 

"Vốn dĩ là không thể." Ta nhìn cung điện ở phía xa, đưa tay về phía nàng ấy, "Nhưng có ta ở đây, thì có thể."

 

"Cảm ơn tỷ tỷ đã thương xót..."

 

Tĩnh Mân khóc nức nở, vùi mặt vào lòng bàn tay ta.

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...