HÒA PHONG DU - Chương 4.1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:16:47
Lượt xem: 3,344

4

Cô nương áo trắng nén nước mắt thương tâm nói ra câu này, ta liền cảm giác không khí quanh thân đều trở nên mỏng manh hơn một chút.

Ta và Lăng Du không hẹn mà cùng quay lưng bỏ đi, không dừng lại một giây nào, Lăng Du còn tiện tay mang theo con thỏ vừa đánh ngất.

“Ơ không phải, bọn huynh— ơ kìa!!” Cô ta dường như không ngờ chúng ta lại phản ứng như vậy, giọng nói kẹt lại trong cổ họng, “Đợi đã! Con thỏ đó là của ta!”

Cô ta hướng chỗ chúng ta chạy đến, nhưng trong đống đá lộn xộn, chân không may bị trẹo.

“Ôi… đau quá, công tử, cứu ta với…”

Cô nương này cũng thật là, mắt cá chân sưng đỏ lên mà cô ta lại không kêu la, chỉ dùng ánh mắt mười phần ủy khuất nhìn Lăng Du, hàm răng nhẹ cắn lấy đôi môi đỏ mọng, như thể muốn nói mà không nói ra.

Khá lắm, thời khắc ta nhìn thấy ánh mắt đó, ta lập tức ngộ ra, ta gặp đối thủ rồi!

Yêu nữ mà sư phụ nhắc đến, cuối cùng cũng để ta gặp được!

Ta xắn tay áo lên, định đấu với cô ta một trận, nhưng Lăng Du lại đột nhiên lên tiếng: “Vậy cô đi cùng chúng ta, một mình bị thương cũng không an toàn.”

Gì? Sao lại dễ dàng thế? Ta nghi ngờ nhìn hắn một cái, lúc trước sao ta không được đãi ngộ này? Tại sao cô ta chỉ cần rơi nước mắt là có thể đi cùng, còn ta thì phải mặt dày mày dạn nướng mấy con thỏ mới được chấp nhận vào đoàn xe?

Ta rất không hài lòng, dạo này cứ tùy ý nhặt đại người là có thể mang vào đoàn xe sao? Sao lại không có ý thức phòng bị chút nào vậy chứ? Và hoàn toàn quên mất ta cũng là tình cờ gia nhập đoàn xe.

Không ngờ còn chuyện 'không vui' hơn ở phía sau, Lăng Du quay sang ta nói: “Cô cõng cô ấy.”

Ta…? Ta cõng?!

“Nếu không thì ta cõng?” Lăng Du khoanh tay lại.

Không được không được, sao có thể để Lăng Du của ta cõng cô ta chứ? Không chừng bị cô ta dùng yêu thuật mê hoặc thì sao! Đến ta còn chưa được Lăng Du cõng, sao có thể để cô ta chiếm tiện nghi vậy được!

“Ta sẽ cõng!” Ta nghiến răng nói với yêu nữ đó, “Đến đây, tỷ tỷ, bổn nữ hiệp đây rất vui lòng giúp đỡ cô.”

Yêu nữ liếc nhìn ta, rồi nhanh chóng nhìn về phía Lăng Du, nhẹ nhàng nói: “Công tử, Liên Nhi muốn công tử cõng…”

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Trời ơi, cái tên này đúng là đặc trưng! Chắc cô ta đã trộm học thuộc hết cuốn 'pháp điển yêu nữ' của sư phụ chứ không sai!

Lăng Du nhướng mày: “Lý do.”

Liên Nhi đỏ mặt nói: “Công tử, huynh tốt bụng thu nhận Liên Nhi, Liên Nhi rất biết ơn, công tử muốn Liên Nhi báo đáp thế nào cũng được—”

Ta đứng bên cạnh nhìn, quả là muốn vỗ tay, chiêu này gọi là 'lấy thân báo đáp', một khi được mỹ nhân dùng đến nước mắt thì phần lớn nam nhân đều bất bại!

Nhưng Lăng Du không hổ là người ta thích, hắn rõ ràng không nằm trong “phần lớn” đó, Liên Nhi chưa kịp nói hết, hắn đã nhấc con thỏ lên: “Vậy thì cảm ơn cô nương rồi.”

Liên nhi đang dâng trào cảm xúc thì bị câu này của hắn làm cho 'tụt mood', sững sờ một lúc mới nói: “Huynh nói gì?”

Nhìn cô ta bối rối, giọng địa phương cũng lộ ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-phong-du/chuong-4-1.html.]

Lăng Du không nói gì thêm, ta tốt bụng giải thích cho Liên Nhi: “Cô không phải muốn báo đáp huynh ấy sao, đưa con thỏ này cho huynh ấy là được.”

“Cái này…” Liên Nhi đôi mắt đẫm lệ mở to, “Nhưng ta…” Nhưng cô muốn dùng mỹ nhân kế, không phải mỹ thực kế đúng không?

“Nếu cô thấy một con thỏ không đủ…” Lăng Du như nhớ ra điều gì đó.

Liên Nhi vui mừng, nghĩ rằng hắn đã hiểu ra: “Liên Nhi nguyện ý lấy thân—”

Ừa Cô ta lại tiếp tục bị Lăng Du ngắt lời: “Gần đây ta rất thiếu tiền, thấy miếng ngọc bội trên thắt lưng cô không tệ, nếu cô đưa ngân phiếu thì càng tốt.” Nói xong hắn còn liếc ta một cái, ý bảo “nhìn xem ta làm chuyện tốt nè”.

“…” Liên Nhi há hốc miệng, cuối cùng không nói nên lời.

Ta nghĩ sự nghiệp yêu nữ của cô hôm nay có lẽ đã gặp phải kẻ địch mạnh rồi :>

Nhìn Liên Nhi n.g.ự.c phập phồng vài lần, ta lắc đầu, cảm thán, cô ta vẫn còn trẻ, thực là chưa đủ kiên nhẫn.

Kế hoạch tác chiến thất bại thì phải tiếp tục cố gắng chứ.

Sư phụ nói rồi, yêu nữ được luyện thành như thế nào? Phải tích lũy kinh nghiệm từ những lần thất bại, kiên trì bền bỉ mới trở thành một yêu nữ hại nước hại dân được, một lần không thành thì cố gắng tiếp, không được tự ti.

Ta định khích lệ Liên Nhi một câu, nhưng nhớ đến lát nữa còn phải đấu mắt với cô ta, nên không muốn làm thân trước.

“Đêm khuya rồi, chúng ta về đoàn xe trước đi?”

Ta thấy Liên Nhi cũng không thể gây ra chuyện gì, liền nói với Lăng Du, “Nãy giờ chắc chủ tử của huynh cũng đợi lâu rồi.”

Lăng Du cười lạnh: “Để hắn c.h.ế.t đói đi.”

Ờ, có thù hằn gì, không phải chỉ trừ tiền công của huynh mấy tháng sao, có cần vậy không trờiiii

Vừa cõng Liên Nhi, ta vừa suy nghĩ, không hiểu sao hôm nay bỗng nhiên Lăng Du lại trở nên mồm mép lanh lợi hơn bình thường, hôm trước không phải còn bị ta chọc tức đến không nói ra lời sao? Chẳng lẽ tức giận đến mức tiến hóa rồi?

Lăng Du biến mất trong màn tuyết, không hề có ý định thương hương tiếc ngọc, ta cõng Liên Nhi theo sát phía sau. Mùi hương từ người cô ta cứ thoang thoảng vào mũi ta, làm ta muốn hắt xì, ta hỏi cô ta: “Tỷ tỷ này, tỷ là ai? Sao lại xuất hiện ở nơi hoang vu này?”

Liên Nhi giọng nhẹ nhàng đáp: "Ta ra ngoài ngắm tuyết thì bị lạc đường."

"Ồ," ta cũng lười vạch trần cô ta, "Vậy ta đưa cô đến y quán nhé?"

"Không được, ta đau lắm, không chịu đựng nổi đến khi tới y quán đâu, ta muốn đi cùng các người."

"Đi cùng mà không đau à? Không chữa trị, cô dùng quang hợp để hồi phục chắc."

Liên Nhi ngượng ngùng nói:  "Ta đối vị công tử này vừa thấy đã yêu, công tử đã cứu ta, ta, ta nhìn hắn liền không còn đau nữa." 

Phía trước Lăng Du hình như cười một tiếng, xa quá ta cũng không nghe rõ, liền tiếp tục nói với Liên Nhi: "Điều này quá giả rồi, cô có quen hắn đâu mà vừa gặp đã yêu?"

Liên Nhi dựa vào lưng ta, thổi nhẹ vào tai ta: "Muội muội, mục đích của chúng ta đều giống nhau, đừng giả vờ nữa ~ hắn là ai, ta và cô đều rõ mà ~"

...Ta thật sự không biết Lăng Du là ai, đến tên còn vừa mới dò ra được.

Bình luận

12 bình luận

Loading...