HÒA PHONG DU - Chương 2.2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:16:01
Lượt xem: 3,150

Lăng Du từ trong bóng tối hiện ra ngăn ta, biểu cảm lần sau lại thêm nghiêm túc hơn lần trước.

Thật ra ta cũng nhận ra, có lúc hắn cũng không muốn ra tay, chỉ là tay nhanh hơn não, vừa phát hiện có động tĩnh quanh xe ngựa, không kìm được mà phản xạ có điều kiện, đây chính xác là bệnh nghề nghiệp của ám vệ. 

"Tiểu nha đầu, cô còn làm loạn nữa, bộ xương già này của ta không chịu nổi nữa rồi." Người trong xe ngựa cười khổ nói với ta, "Hôm nay đến đây thôi, dừng lại được không?"

"Đại thúc, ta chỉ là giả vờ thôi mà, ta cũng đâu có dùng nội lực." Ta ngồi bên xe ngựa, nhai một ngọn Cẩu Vĩ Thảo và phàn nàn với người trong xe, "Ông bảo Lăng Du ra ngoài với đội đi, ta sẽ không động thủ nữa."

"Sao ta lại là đại thúc rồi..." Người trong xe lẩm bẩm.

"...ơ Ông vừa nói mình là bộ xương già còn gì..."

"Ta đã đáp ứng với cô mỗi ngày đánh một lần rồi, cô còn muốn gì nữa?" Đột nhiên ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lăng Du từ trên đầu, vui vẻ ngẩng đầu lên, thấy hắn ngồi trên nóc xe ngựa, vẻ mặt lạnh lùng.

"Người ta muốn mỗi thời mỗi khắc đều có thể trông thấy huynh mà~" Ta hướng hắn liếc mắt đưa tình.

"Cô, cô, cô, đừng có đảo mắt lung tung!"

Lăng Du không có phản ứng gì, nhưng ám vệ bên cạnh hắn lại đỏ mặt, che n.g.ự.c lại, mặt đầy vẻ hoảng hốt như thể bị ta chiếm tiện nghi, "A di đà phật, cô không phải là hồ ly tinh đấy chứ?"

"Ta coi như là ngươi khen ta đẹp nhé." Ta đắc ý, tuy ta là một tiểu hiệp khách mới ra giang hồ, nhưng kinh nghiệm giang hồ của ta rất đầy đủ, sư phụ ta đã kể cả trăm lần rồi.

Hành tẩu giang hồ ngoài võ công cao cường, đầu óc cũng phải linh hoạt, sư phụ nói, giang hồ luôn có yêu nữ yêu nam dựa vào sắc đẹp lừa người hại người, muốn không bị lừa, phải quyến rũ hơn họ, phải đẹp hơn họ!

Kỹ năng liếc mắt mê hoặc của ta là do sư phụ huấn luyện lâu mới có được, lúc đầu luyện tập mắt còn bị chuột rút cả trăm lần, giờ xem ra vẫn rất đáng giá!

Dù chưa gặp được yêu nữ yêu nam nào để so tài, nhưng dùng trên người Lăng Du, nếu có thể khiến hắn động lòng, cũng xem là không tệ mà.

Không biết có phải ánh mắt mê hoặc của ta có tác dụng không, tối đó, Lăng Du lại xin chủ tử, hiện thân trong đội ngựa.

Hắn ngồi trước cửa xe ngựa, cầm kiếm nhắm mắt dưỡng thần, còn ta vui vẻ ngồi bên cạnh, tỉ mỉ đếm lông mi của hắn.

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Ta đang đếm hăng say, thì chủ nhân của xe ngựa đột nhiên gõ gõ cửa xe, nói với ta: "Tiểu nha đầu, ta muốn ăn thỏ nướng."

Hừ, hóa ra khi con người ta trở nên thân quen, lại có thể thẳng thừng mà yêu cầu một cách tự nhiên như thế.

"Thì ông cứ ăn đi." Ta vắt chân chữ ngũ, cười hí hửng trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-phong-du/chuong-2-2.html.]

"Chẳng phải... người bên ta nướng không thể ăn sao." Hắn cười ha hả.

Ông ấy nói một cách uyển chuyển, kỳ thực đám người đó nào chỉ là nướng không thể ăn, mà là phóng hỏa đốt rừng, thể nào cũng có ngày bị bắt ngay tại hiện trường rồi ngồi nhà lao mục xương luôn ấy chứ!

"Tại sao ông lại muốn ăn thỏ nướng vào buổi tối, buổi tối thỏ khó bắt lắm!"

Thấy ta vẫn không động đậy, chủ nhân xe ngựa rất biết điều đề nghị: "Hay là... để Lăng Du đi bắt thỏ với cô? Dù khó bắt cũng không sao, hai người các ngươi tốn chút thời gian, nhất định sẽ bắt được mà."

Thật hiểu lòng người! Ta rất tán thưởng nhìn về phía xe ngựa, dù không thấy mặt ông ta, nhưng vì câu nói vừa rồi ta đã coi ông ta là tri kỷ rồi. :>

"Lăng Du, đi nào!"

Lăng Du quay lại lạnh lùng nhìn ta.

Chủ nhân xe ngựa như cảm nhận được ánh mắt của hắn: "Làm gì, ngươi còn nghĩ muốn đánh ta sao? Không muốn có tiền công nữa à?"

Hai chữ "tiền công", nhấn rất mạnh.

Lăng Du: "..."

Ta bên cạnh cũng cảm thấy đau lòng, đưa tay lên vai Lăng Du muốn an ủi hắn: "Thật ra ta rất giàu, huynh mà không có tiền có thể xin ta... mượn."

Lăng Du: "…Cô không phải nói cô thích ta sao?"

Ta: "??? Ừm phải mà."

"Không chịu cho ta chút tiền nào, còn dám nói thích ta?" Lăng Du khinh bỉ nhìn ta một cái, đầu ngón chân nhẹ nhàng, hướng về phía ngược lại của đoàn xe đi mất.

Ta: "…"

Sao tự nhiên miệng lưỡi lại bén nhọn thế này???!!!

"Hahahahahahaha..."

Đi đến mười mấy trượng, ta vẫn nghe thấy tiếng cười hả hê của chủ nhân xe ngựa: "Cho ngươi giả bộ, giờ thì không nhịn được rồi chứ!"

Giả bộ gì chứ? Nói cái gì vạiiii

Bình luận

12 bình luận

Loading...