HÒA PHONG DU - Chương 13.2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:42:24
Lượt xem: 1,787

Liên Nhi chỉ bị trật chân, nên đền cho chàng một con thỏ.

Hôm qua tôi ngã thật thê thảm, nếu chàng không cứu ta thì tôi chắc chắn gặp rắc rối lớn. Ân cứu mạng này ta cảm thấy mình không trả nổi, hơn nữa ta còn đắc tội với chàng, chàng ấy bảo ta phải chịu trách nhiệm...

"Hay là, ta viết giấy nợ cho huynh?" Ta nói nhỏ nhẹ, "Lúc này ta thực sự không có nhiều tiền như vậy, dù sao Lăng thúc cũng sẽ trả tiền công cho huynh, tiền của ta cứ từ từ, sau này ta sẽ trả lại khi đi áp tiêu."

Lăng Du im lặng vài giây, ta cảm giác chàng ấy như đang tức giận, liền giơ tay thề: "Ta đảm bảo không chạy trốn, huynh đừng lo."

"..."

Lăng Du lần này im lặng rất lâu, đúng lúc ta sắp ngủ gật thì chàng ấy cuối cùng cũng nói: "Tiểu Phong, nàng tên là gì?"

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Tôi giật mình nhận ra rằng tham gia đoàn xe lâu như vậy, ta chưa từng nói mình tên là gì. Sư phụ dặn ta không được tiết lộ tên mình trước khi hoàn thành nhiệm vụ, hôm qua Lăng thúc và mọi người không hỏi, ta cũng quên mất.

"Bán Phong Hà, ta tên là Bán Phong Hà."

"Nghe không rõ." Giọng nói trầm ổn của Lăng Du vang lên trên đầu ta.

Ta mím môi, lớn tiếng: "Ta tên là Bán Phong Hà."

Lần này ngay cả sư phụ phía trước cũng quay lại nhìn ta một cái, nhưng Lăng Du vẫn tỏ ra như bị điếc: "Vẫn không nghe thấy."

...

Ta giận dữ, xoay người cố gắng ngẩng lên, một tay bám vào vai Lăng Du, muốn hét vào tai chàng, nhưng nhớ ra chàng đang là chủ nợ của ta, đành hạ giọng mềm mỏng nói vào tai chàng ấy: "Ta nói, ta tên là Bán Phong Hà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-phong-du/chuong-13-2.html.]

Lăng Du nghiêng mặt nhìn ta, ta vốn đã dựa vào vai chàng, chàng nghiêng qua, mũi chúng ta gần như chạm nhau, ta ngây người nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của chàng ấy lấp lánh dưới ánh nắng, mở miệng nhưng không nói được lời nào. Lăng Du thì cười, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ, tiến tới một đoạn, gần chạm trán ta, "Đồ ngốc."

Chàng ấy gọi ta là đồ ngốc.

Chắc chắn chàng đã đọc qua "Pháp điển yêu nữ” của sư phụ, chỉ là tại sao nam nhân khi làm những biện pháp trong sách lại có thể kinh tâm động phách đến vậy?

Không thể không nói rằng kế giả c.h.ế.t của Lăng thúc rất tốt, lừa cho Cửu chậm bước lại, khi chúng tôi đến Tề đô thì Cửu vẫn còn đang ngủ say đâu đó.

Tuy nhiên, các gia tộc ủng hộ Cửu đã sắp đặt thiên la địa võng ở Tề đô, tìm đến một đám cao thủ giang hồ để ngăn chặn bước tiến của đại thúc.

Những cao thủ này đều là những người có thể đánh một chống trăm, còn hộ vệ gia tộc cử đến bảo vệ đại thúc thì không đáng kể.

Kết quả là khi những cao thủ giang hồ nhìn thấy Lăng Du, một nửa trong số họ lập tức cáo lỗi rút lui, nửa còn lại cũng như thấy ma, khiến ta rất lo lắng.

Nhìn thấy cảnh này, ta hiểu rằng Lăng Du trong giang hồ thật sự là người khiến người khác phải khiếp sợ. Đáng tiếc ta luôn bị sư phụ giữ trên núi, thỉnh thoảng xuống núi chỉ để đi áp tiêu, chưa từng nghe danh Lăng Du. Thấy các cao thủ sợ chàng ấy như vậy, ta lại muốn xin lỗi chàng ta...

"Lăng trang chủ, nơi này nhờ ngài cả." Đại thúc trang trọng nói với Lăng Du.

Lăng Du gật đầu.

Ta bối rối, tuy Lăng Du rất lợi hại, nhưng những cao thủ kia cũng rất giỏi, liệu Lăng Du có bị thương không? Nếu ta ở lại giúp, có lẽ có thể ghi điểm trong mắt chàng ấy?

"Nếu bây giờ con đi cùng ngài ấy, sẽ là công lao lớn, có thể kiếm được nhiều tiền." Ta còn đang băn khoăn, bên kia sư phụ đã dẫn đại thúc đi, Lăng Du lạnh nhạt lên tiếng, khuyên ta mau đi.

Ta nghĩ đến những chuyện trong thoại bản, các thiếu hiệp đều quý mến nhau, cùng chiến đấu bên nhau, nhưng có vẻ Lăng Du không muốn cùng ta chiến đấu.

Bình luận

12 bình luận

Loading...