Chạm để tắt
Chạm để tắt

HOA HUỆ TRÊN VÁCH ĐÁ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:47:26
Lượt xem: 627

Bố nổi trận lôi đình, định đánh tôi: "Tiền đến tận cửa mà con không lấy, con có phải bị điên không?"

 

"Ai biết sau lưng con bé đó có ai? Con đắc tội được không?"

 

Tôi nhìn ông, nhẹ nhàng cười: "Cùng lắm thì bài thi của con bị chấm điểm 0, không lẽ họ g.i.ế.c con sao?"

 

Lúc đó trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ: Không muốn làm đồng lõa.

 

Không muốn cô ấy chiếm đoạt cơ hội đáng lẽ thuộc về người khác.

 

Tôi đã bị đặt trên chiếc cân, nâng lên cao đến tận mây mù.

 

Sự cô độc và thất vọng này.

 

Tôi chịu đựng một mình là được rồi.

 

Có lẽ vì áp lực từ Tống Thanh.

 

Suốt kỳ thi tôi bị tiêu chảy, người rất yếu.

 

Vì luôn chú ý đến cô ấy, tôi bỏ sót hai câu trong bài ngữ văn, và làm sai thứ tự câu hỏi trắc nghiệm.

 

Khi phát hiện ra, đã đến lúc nộp bài, không thể sửa lại.

 

Chắc chắn tôi không đỗ được.

 

Ông trời không chỉ đóng cửa, còn chặn cả khe thoáng cuối cùng.

 

Nhiều người nói, thi đại học là ngã rẽ cuộc đời.

 

Nhưng với chúng tôi, những đứa trẻ ở đáy xã hội.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Thi vào cấp ba mới là ngã rẽ.

 

Vì vô số chúng tôi, sự nghiệp học hành kết thúc từ ngày thi vào cấp ba.

 

Về nhà, mẹ hỏi tôi thi thế nào, bà nội nghe thấy.

 

Bà nói trên bàn ăn: "Tôi đã nói rồi, con gái chỉ là con gái, đến lúc quan trọng lại làm hỏng chuyện."

 

"Nhà họ Lưu bao đời nay, chưa thấy cô gái nào học thành tài."

 

"Dù sao cũng không đỗ, mau thu dọn đồ theo bố mẹ lên Phật Sơn làm công nhân."

 

"Tiểu Vọng sau này học cấp ba, vào Thanh Hoa Bắc Đại, cũng cần tiền."

 

"Con gái học hết cấp hai là đủ, học thêm cũng chỉ phí tiền."

 

15

 

Tôi vốn đã khó chịu, lúc này thì bùng nổ.

 

Tôi liền hất tung bàn.

 

Cơm canh, nồi niêu, bát đũa rơi vỡ tung tóe.

 

Tôi hét vào mặt bà nội: "Dù sao bà cũng sẽ c.h.ế.t sớm thôi, ăn cũng chỉ biến thành phân lãng phí."

 

"Vậy đừng ăn nữa."

 

Sắc mặt bà lập tức thay đổi.

 

Tôi quay người chạy ra khỏi nhà.

 

Bố đuổi theo định đánh tôi, mẹ kéo ông lại: "Tiểu Hy đang buồn, để nó đi..."

 

Tôi chạy thục mạng, không biết đi đâu.

 

Lại nhìn thấy bông hoa huệ trên vách đá.

 

Đông qua xuân tới, nó lại mọc lên.

 

Vẫn cô đơn, trong mùa đáng lẽ nở hoa, yếu ớt mềm mại như liễu rủ không chỗ nương tựa.

 

Hai ngày sau, tôi cùng bố mẹ lên xe buýt đến Phật Sơn.

 

Mỗi năm sáu bảy tháng, nhà máy đều tuyển dụng nhiều.

 

Có nhiều đứa trẻ bằng tuổi tôi.

 

Tôi đi cùng Tiểu Đình và các công nhân khác đến quán nét, đi dạo phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-hue-tren-vach-da/chuong-9.html.]

 

Cùng nhau cười đùa trên phố đông người.

 

Khi đi qua những cửa sổ trưng bày tinh xảo, tôi nhìn thấy khuôn mặt mình trong chiếc gương lớn.

 

Rõ ràng là môi tôi cười thật tươi.

Nhưng ánh mắt lại như cái giếng khô cạn trong ngôi nhà cổ.

 

Không chút sóng gợn.

 

Niềm vui giả tạo tan biến ngay lập tức, cảm giác trống rỗng và bất lực ập đến như sét đánh.

 

Tôi hạ khóe miệng, buông thõng vai.

 

Tạm biệt Tiểu Đình, tôi đi dọc theo con phố về hướng mặt trời lặn, cứ đi mãi.

 

Tôi về phòng trọ, ngã lăn ra giường.

 

Nhìn chằm chằm trần nhà.

 

Hoàng hôn buông xuống, căn phòng tối đen.

 

Không biết đã bao lâu, cửa bị đẩy ra.

 

Ánh đèn bật lên đột ngột khiến tôi nhắm mắt lại.

 

Mẹ bước vào, đưa cho tôi chiếc điện thoại Nokia: "Thím con hôm nay có việc tìm con, gọi lại cho bà."

 

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

 

Tiếng em họ sôi nổi vang lên: "Chị ơi, em có tin vui cho chị."

 

16

 

"Chị thi cấp ba được xếp hạng 50 toàn huyện, chị đỗ trường Sư phạm số 1 thành phố rồi."

 

"Em nói gì?"

 

Thím cầm lấy điện thoại: "Chúc mừng con, Tiểu Hy, con đã đỗ, con có thể tiếp tục học."

 

Mẹ đi vệ sinh xong bước ra, nghi hoặc hỏi tôi: "Tiểu Hy, sao con khóc?"

 

Tôi đưa tay lau mặt.

 

Mới nhận ra mặt đầy nước mắt.

 

"Con... con đỗ trường sư phạm rồi."

"Con đã đỗ."

 

Đến lúc này, tôi không còn phân biệt học sư phạm hay cấp ba nữa.

 

Chỉ cần có thể tiếp tục học, chỉ cần thoát khỏi dây chuyền sản xuất.

 

Đi đâu cũng đều là hy vọng mới.

 

"Thật sao? Tốt quá!" Mẹ vui mừng xoa tay, "Mẹ đi mua ít đồ nhậu, tối nay thêm món."

 

Bà đi đến cửa, rồi dừng lại: "Thôi, đợi bố con tan làm, chúng ta ra ngoài ăn mừng."

 

Buổi tối chúng tôi ăn cá chua.

 

Bố mang theo một chai rượu Ngưu Lan Sơn.

 

Em trai ăn ngấu nghiến.

 

Mẹ xúc động đỏ mắt: "Sư phạm có phân công việc làm, ăn lương nhà nước, Tiểu Hy sau này ổn định rồi."

 

Em trai lườm mắt: "Giáo viên tiểu học có gì tốt? Sau này con sẽ học cấp ba, vào đại học."

 

"Con sẽ phát triển phần mềm game hot nhất, trở thành tỷ phú thế giới."

 

Bố mẹ cười ha hả.

 

"Tiểu Vọng đúng là có chí lớn."

 

Nó ăn nhanh, giành lấy điện thoại của mẹ để chơi game.

 

Tôi khuyên: "Đã làm bài tập chưa, mà lại chơi điện thoại?"

 

 

 

Loading...