Chạm để tắt
Chạm để tắt

HOA HUỆ TRÊN VÁCH ĐÁ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:46:42
Lượt xem: 652

Nhường em trai.

 

Hiểu cho bố mẹ.

 

Bao năm qua, tôi làm chưa đủ sao?

 

Tôi sụp đổ gào lên: "Con không học sư phạm, con muốn thi cấp ba, con muốn vào đại học!"

 

"Với thành tích của con, chắc chắn con có thể đỗ đại học."

 

"Em trai được học tiểu học tư thục tốn hàng nghìn, hàng chục nghìn một năm, sao con lại không được học cấp ba?"

 

"Chỉ vì con là con gái sao? Con cũng là con của bố mẹ mà!"

 

"Con xin bố mẹ, hãy ủng hộ con một lần, chỉ một lần thôi, được không?"

 

 

Nỗi buồn và nước mắt của tôi không hề lay động bố mẹ.

 

Thím lên tiếng bênh vực: "Học sư phạm định hướng sau này chỉ có thể làm giáo viên tiểu học ở huyện, và còn bị phân về những trường hẻo lánh nhất."

 

"Lương thấp, công việc nhiều, không có quan hệ, muốn chuyển về thành phố rất khó."

 

"Tiểu Hy có khả năng, không nên để con bé bị giam cầm ở đây."

 

Bố kéo dài mặt: "Tiểu Hy là con gái tôi, tôi làm tất cả vì nó! Cô lo cho con mình đi."

 

Bố mẹ dẫn tôi đi thăm từng người thân.

 

Kêu gọi mọi người trong gia đình đến khuyên tôi.

 

"Tiểu Hy, bố mẹ con làm vậy là vì con, tốt nghiệp sớm, kiếm tiền sớm không tốt sao?"

 

"Bố mẹ con sẵn sàng ủng hộ con tiếp tục học, đã là rất tốt rồi."

 

"Làm giáo viên ổn định, cơ hội tốt như vậy không nên bỏ lỡ."

 

 

Thời gian đó, tôi cảm thấy như mình đang chống lại cả thế giới.

 

Suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định giả vờ đồng ý.

 

Ngoài mặt đồng ý học sư phạm, thực tế bí mật điền nguyện vọng đầu tiên là trường cấp ba Tri Nguyên.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nhưng một ngày, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi và bố đến trường.

 

Cô ấy nói: "Tiểu Hy, thành tích của em luôn tốt, tôi muốn nhờ em một việc."

 

"Trong kỳ thi vào cấp ba, em cho Tống Thanh xem bài làm của em."

 

"Lúc đó, các em cùng học sư phạm, có thể tiếp tục làm bạn."

 

"Phụ huynh của bạn Tống nhất định sẽ cảm ơn em."

 

Tôi phản ứng ngay: "Cô giáo, đó là gian lận. Hơn nữa em muốn thi vào cấp ba."

 

Giáo viên chủ nhiệm cười: "Đó là sự giúp đỡ giữa các bạn, Tiểu Hy. Bố em thấy đúng không?"

 

Bố gật đầu liên tục: "Đúng, đúng rồi. Trẻ con không hiểu chuyện, cô yên tâm, tôi sẽ khuyên bảo nó."

 

Giáo viên chủ nhiệm đưa tờ điền nguyện vọng cho bố:

 

"Tiểu Hy, điền nguyện vọng là chuyện lớn, em nên tôn trọng ý kiến của bố mẹ, không nên tự ý."

 

Về đến nhà, bố nhẫn nại khuyên nhủ:

 

"Cho người ta xem bài làm của con, con đâu mất gì."

 

Tôi không đồng ý: "Con vất vả học mới có được kiến thức, sao lại phải cho người khác miễn phí?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-hue-tren-vach-da/chuong-8.html.]

"Như vậy không công bằng với những người học chăm chỉ."

 

Bố nổi giận: "Trên đời này làm gì có nhiều công bằng như thế?"

 

Chính vì không có.

 

Chính vì tôi chưa từng nhận được.

 

Nên tôi không cho phép bản thân trở thành đồng lõa.

 

Bố tức giận đỏ mặt, giơ tờ nguyện vọng lên: "Vậy giải thích cho bố, con đã đồng ý học sư phạm, sao lại điền vào cấp ba?"

 

"Con coi bố mẹ như trò đùa sao?"

 

Tôi đỏ mặt hét lên: "Con muốn thi vào cấp ba, con muốn học đại học!"

 

"Sao bố mẹ lại thiên vị như vậy!"

 

Bố xé tờ nguyện vọng thành từng mảnh, ném lên không trung.

 

Những mảnh giấy bay lả tả, rơi lên đầu và mặt tôi.

 

Bố tức tối nói: "Bởi vì con là con của ta, ta muốn cho con học thì học, không thì không, dù có trời đất cũng không cho con học!"

 

"Ngày mai là ngày cuối cùng để điền nguyện vọng."

 

"Hoặc là con ngoan ngoãn cho người ta xem bài, điền vào sư phạm miễn phí!"

 

"Hoặc là con thu dọn hành lý, vài ngày nữa đi làm công nhân với chúng ta để kiếm tiền cho em trai học!"

14

 

Tôi có một đêm ác mộng.

 

Mơ thấy mình bị máy móc cắt thành từng mảnh.

 

Mơ thấy mình trở thành thịt kho trên bàn ăn.

 

Mơ thấy em trai học cấp ba rồi đại học.

 

Mơ thấy mẹ nói với mọi người: "Tôi chỉ có Tiểu Vọng là con, tất nhiên tôi yêu nó nhất."

 

Tỉnh dậy, lòng tôi tràn ngập tuyệt vọng.

 

Tôi thẫn thờ nói với bố mẹ, tôi sẽ thi sư phạm định hướng.

 

Mẹ vui mừng: "Con hiểu ra là tốt, bố mẹ là vì yêu con, muốn tốt cho con."

 

Không phải tôi hiểu ra, mà là không còn lựa chọn nào khác.

 

Lúc đó tôi mới hiểu: Hóa ra trên đời này, nhiều tổn thương lại đến từ danh nghĩa yêu thương.

 

Kỳ thi vào cấp ba nhanh chóng đến.

 

Khi vào phòng thi, tôi thấy Tống Thanh ngồi ngay phía sau bên trái tôi.

 

Cô ấy vốn thị lực rất tốt, nhưng lại đeo một cặp kính gọng đen to.

 

Cô ấy mỉm cười với tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy rùng mình.

 

Chỗ ngồi trong kỳ thi vào cấp ba là ngẫu nhiên, học sinh lớp tôi còn bị phân tán ra nhiều điểm thi khác nhau.

 

Sao cô ấy lại ngồi gần tôi như vậy?

 

Chiếc kính đó có bí mật gì?

 

Suốt cả ngày thi, tôi luôn che chắn bài làm của mình.

 

Buổi tối, giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho bố.

 

 

 

 

 

Loading...