Chạm để tắt
Chạm để tắt

HOA HUỆ TRÊN VÁCH ĐÁ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:48:36
Lượt xem: 630

Nó lườm tôi: "Liên quan gì đến chị."

 

"Chị là chị của em, em thái độ gì vậy?"

 

Mẹ can ngăn: "Thôi, nó học cả ngày cũng mệt, để nó chơi một chút."

 

"Nó lúc nào cũng chơi điện thoại, thế này làm sao vào cấp ba và đại học được?"

 

Bố nặng nề đặt chén rượu xuống: "Có chị nào lại nguyền rủa em trai mình như thế không?"

 

"Chuyện học của em trai chúng ta sẽ lo, không đến lượt con nói."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Em trai ngồi co ro ở góc, làm mặt xấu với tôi.

 

Tôi cười nhạt.

 

Thôi kệ.

 

Cuộc đời của mình, tự mình chịu trách nhiệm.

 

Vài ngày sau, thím gửi ảnh thông báo trúng tuyển cho mẹ.

 

Mẹ cầm điện thoại xem đi xem lại.

 

Ngần ngại nói: "Có nhầm không? Sao lại thu học phí? Trước đây không phải miễn phí sao?"

 

17

 

Mẹ gọi nhiều cuộc điện thoại, xác nhận là phải đóng học phí.

 

Buổi tối, khi bố tan làm về, trán ông cũng nhăn lại.

 

"Hóa ra vẫn phải đóng học phí, biết thế thì..."

 

Tôi lo lắng ngắt lời: "Một năm học phí và tiền ký túc chỉ tốn có một ngàn rưỡi."

 

"Con có thể tự đi làm để kiếm tiền."

 

Mẹ thở phào: "Vậy cũng được, em trai con học trường tư một năm tốn hơn mười ngàn, còn tiền thuê nhà và các chi phí khác nữa, mẹ và bố con thực sự rất căng thẳng."

 

"Con yên tâm, tiền sinh hoạt của con bố mẹ sẽ lo."

 

Cuộc sống có hy vọng, tôi làm việc chăm chỉ hơn trước.

 

Chẳng mấy chốc kỳ nghỉ hè đã kết thúc.

 

Tôi nhận được hai ngàn tiền lương.

 

Mẹ đếm đi đếm lại ba lần, thêm ba trăm, tiếc nuối đưa tiền cho tôi: "Cầm lấy đóng học phí và tiền ký túc, số còn lại là tiền sinh hoạt học kỳ này."

 

"Nhớ tiết kiệm nhé."

 

Tám trăm đồng một học kỳ.

Làm sao tôi không tiết kiệm được?

 

Chẳng bao lâu bố và em trai về nhà, cầm một món đồ chơi Transformers.

 

Trong căn phòng khách chật hẹp, tiếng động cơ ồn ào vang lên.

 

Khi tôi ra ngoài, liếc thấy giá trên hộp: 268 đồng.

 

Tôi cười nhạt, đá tung hộp đồ chơi.

 

Tối đó, các công nhân cùng góp tiền mời tôi ăn khuya.

 

Họ đều biết tôi đỗ vào trường sư phạm.

 

Bữa tiệc này vừa để chúc mừng, vừa để chia tay.

 

Không khí tràn ngập mùi tôm hùm, quạt lớn thổi ào ào đưa khói nướng về phía chúng tôi.

 

Họ giơ ly chúc mừng trong cơn say:

 

"Tiểu Hy, thật ghen tị với cậu."

 

"Mai này cậu sẽ khác hẳn chúng tớ rồi!"

 

"Chúc cậu bay cao, chúc cậu thành công!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-hue-tren-vach-da/chuong-10.html.]

 

Những ly nhựa chạm mạnh vào nhau, bia vàng tràn lên mu bàn tay tôi.

 

Bầu trời u ám không sao, nhưng chợ đêm sáng rực ánh đèn.

 

Dù bóng đêm không có ánh sáng.

 

Chúng ta cũng có thể dùng điện để chiếu sáng.

 

Dù cuộc sống chìm vào tăm tối.

 

Chúng ta cũng phải kiên trì để tìm lại hy vọng.

 

Tôi nâng ly: "Các cậu cũng phải sống tốt."

 

"Dù ở đâu, chúng ta cũng không được bỏ cuộc!"

 

Mọi người cùng giơ ly hô lớn: "Không bỏ cuộc, cố lên!"

 

Khi tan tiệc, Tiểu Đình kiên quyết nhét cho tôi một bao lì xì: "Đây là tấm lòng của mọi người."

 

Ánh mắt cô ấy đong đầy nước mắt và hy vọng: "Nhận tiền này, coi như chúng ta vẫn còn ở trường, vẫn tiếp tục học, vẫn theo đuổi ước mơ."

 

"Tiểu Hy, ước mơ của chúng tớ đều đặt lên cậu, đừng bao giờ từ bỏ, được không?"

 

Trong bao lì xì, có mười tờ tiền trăm được xếp gọn gàng.

 

Còn có một bức ảnh chúng tôi chụp lần trước trên bãi biển.

 

Khai giảng, tôi gặp một người bất ngờ nhưng hợp lý -

 

18

 

Tống Thanh.

 

Trường sư phạm định hướng khá được ưa chuộng, chỉ có học sinh trong top 5% toàn huyện mới có cơ hội trúng tuyển.

 

Với thành tích của cậu ấy, không thể nào đỗ được.

 

Nhưng cậu ấy vẫn vào được.

 

Có những thế lực không rõ ràng, dễ dàng nghiền nát những ngày đêm nỗ lực của chúng tôi.

 

Trước khi nhập học, mẹ tôi bỏ ra ba trăm đồng mua cho tôi một chiếc điện thoại cũ.

 

Bà dặn tôi phải giữ gìn cẩn thận.

 

Trong lúc huấn luyện quân sự, không ai được cầm điện thoại trong túi, tất cả đều để vào hộp trên bậc thềm sân trường.

 

Khi tan quân, mọi người đều lao tới lấy điện thoại.

 

Tôi chen vào mãi mới tới nơi, nhưng điện thoại của tôi đã biến mất.

 

Tôi hỏi từng người trong lớp, tìm khắp mọi ngóc ngách của sân trường.

 

Nhưng điện thoại của người khác đều còn, chỉ chiếc Nokia cũ của tôi biến mất.

Tôi mượn điện thoại của bạn cùng phòng gọi cho mẹ.

 

Bà mắng tôi một trận:

 

"Biết thế đã không mua cho con."

 

"Cả lớp không sao, sao chỉ có điện thoại của con mất?"

 

"Con mượn điện thoại của bạn mà dùng, em trai con nhập học lại tốn hơn sáu ngàn, tạm thời không có tiền mua cho con điện thoại."

 

 

Mới nhập học, nhiều việc phải làm.

 

Giáo viên phụ đạo thường gửi tin nhắn hoặc thông báo trên QQ về các hoạt động của lớp.

 

Dù bạn cùng phòng không nói gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bất tiện.

 

Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự và bắt đầu học chính thức, tôi ngay lập tức tìm việc làm thêm.

 

 

 

Loading...