Hoa Hải Đường Chưa Ngủ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:09:14
Lượt xem: 7

Sau khi luyện yoga xong, trên người cũng dính một tầng mồ hôi mỏng, Tô Đường đi tắm, tay đang cầm khăn lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện di động ở trên tủ đầu giường reo không ngừng.

Là Chung Mạt Niệm đang gọi video.

Tô Đường ngồi xuống mép giường, cầm lấy di động chuyển sang video.

Phía bên kia màn hình là ánh sáng mờ ảo, tiếng nhạc rất lớn.

Chung Mạt Niệm đi tới chỗ ít người, điều chỉnh camera, cao giọng hỏi: "Đường Đường, sao bây giờ mới nghe máy."

"Mới vừa tắm rửa xong." Tô Đường khảy khảy xõa tung mái tóc dài, nhìn bầu không khí náo nhiệt ở bên kia bèn nói: "Đã trễ thế nào sao cậu còn ở bên ngoài?"

"Lúc này mới mấy giờ, cũng chưa tới 10 giờ, sinh hoạt về đêm chỉ mới bắt đầu." Chung Mạt Niệm thì thầm.

"Ừm." Tô Đường phối hợp gật đầu, "Cậu tìm tớ có việc gì sao?"

"Nghe nói hôm nay cậu đi xem mắt?"

"Nghe Thiện Huyền nói?"

"Cậu thật sự đi xem mắt? Tớ còn tưởng anh ta nói dối."

"Anh ta đúng là cái loa lớn mà."

Chung Mạt Niệm lắc lắc đầu, không thể tưởng tượng nói: "Sao cậu lại đi xem mắt? Không phải cậu không có hứng thú với đàn ông sao?"

"Tớ bị anh trai lừa đi" nhắc tới việc này Tô Đường liền tức giận, "Anh ấy nói là đưa tớ đi xem triển lãm cá nhân, chờ tớ lên xe trực tiếp đưa tớ đến chỗ xem mắt. Chính là kẻ lừa đảo."

Chung Mạt Niệm bừng tỉnh gật đầu, nhiều chuyện hỏi: "Vậy đối tượng xem mắt đó thế nào? Có đẹp trai không?"

"Ngay cả cậu cũng hỏi chuyện này sao, tớ bị người nhà hỏi đến phiền rồi." Tô Đường nhìn màn hình di động, thay đổi chủ đè: "Cậu đang ở đâu? Có an toàn không đấy?

"Còn có thể ở chỗ nào, bar Lãng Nguyệt. Tới không?"

"Không tới."

"Tớ làm tài xế cho cậu."

"Tớ không đi."

"Chút nữa Thiện Huyền cũng tới. Cậu chuẩn bị một chút, nửa giờ sau gặp."

"..." Căn bản không nghe thấy cô ấy đang nói cái gì.

Bây giờ ra cửa, Tô Đường lại phải trang điểm một lần nữa.

Mở tủ quần áo chọn một bộ đồ nhìn rất nóng bỏng, vừa mới trang điểm xong, Chung Mạt Niệm đã cho tài xế lái xe đến cổng đón

* Không khí trong quán bar rất náo nhiệt, Tô Đường bị âm thanh ở đây làm cho ngột ngạt, tai cũng thấy đau.

Đến quầy bar, Chung Mạt Niệm túm cô: "Uống cái gì?"

Tô Đường không nghe rõ, buông một tay ra, cao giọng hỏi: "Cái gì?"

Chung Mạt Niệm đến sát bên ta cô, nói vừa đủ nghe: "Tớ hỏi cậu, uống cái gì?"

"Một ly Cooktail Ronnie." Tô Đường nói.

Chung Mạt Niệm gõ gõ quầy bar, nói với bartender: "Cho một Cooktail Ronnie,đưa đến dãy ghế bên kia."

Bartender chuẩn bị nguyên liệu, cho các cô một dấu OK.

Lương Thiện Huyền đã ngồi xuống ghế, chỉnh sửa một số đồ vật trên bàn. Thấy Tô Đường cũng được mời tới đây, anh ta lập tức đẩy vai người phụ nữ đang dựa mình ra, vẫy vẫy ghế, ý muốn bảo Tô Đường tới chỗ ngồi.

Tô Đường giả vờ không thấy, tùy ý tìm vị trí trống, vòng qua bên cạnh, ngồi kế Chung Mạt Niệm: “Sao không thấy Thái Thần Lai? Không phải anh ta rất thân hai người sao?”

“Đã chết.” Chung Mạt Niệm tức giận nói.

“Đã chết? Sao lại vậy?” Tô Đường kinh ngạc nhìn cô ấy: “Chuyện khi nào?”

Chung Mạt Niệm nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Thứ năm tuần trước.”

 “A.” Tô Đường không giỏi an ủi người khác, gãi gãi tay cô ấy: “Cậu thế nào? Vẫn ổn chứ?”

Chung Mạt Niệm bị ngữ điệu quan tâm của cô nên cười một tiếng: “Tớ có gì mà không ổn? Hắn ta c.h.ế.t mới tốt, không khí sạch sẽ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-hai-duong-chua-ngu/chuong-6.html.]

“Hửm?” Tô Đường càng nghe càng thấy có chỗ không thích hợp.

Lương Thiện Huyền ngồi kế bên cô, đưa ly rượu qua: “Tên họ Thái kia ngoại tình bị bắt, hai người họ đã chia tay.”

Hóa ra là chia tay. Tô Đường hậu tri hậu giác gật đầu.

“Cũng do tớ không nghe lời Đường Đường, Đường Đường đã nói  là hắn ta day dưa cùng nữ nhân khác tớ đã không tin. Cho đến thứ năm tuần trước, tớ tận mắt chứng kiến đôi cẩu nam nữ kia. Hắn giăng lưới khắp nơi, đâu đâu cũng câu được phụ nữ.”

Nhắc tới hắn ta, vẻ mặt Chung Mạt Niệm đầy ghét bỏ: “Thật đen đủi. Trong đầu chỉ có tình yêu quả thực không được.

 “Cậu thế này, không tính là mê muội trong tình yêu. Nhiều lắm thì là ‘nhan khống’.” Tô Đường nói.

“Thật là.” Chung Mạt Niệm gật đầu cười, cụng ly với cô: “Vẫn là chị em tốt của tớ.”

“Đừng nói những chuyện mất hứng nữa.” Lương Thiện Huyền cau mày nhích lại gần hai người, nâng ly rượu lên, nói: “Hôm nay nhiều người, vậy cùng nhau chơi đi.”

“Chơi cái gì?” Tô Đường hỏi.

“Chơi nói thật và đại mạo hiểm, thế nào?” Chung Mạt Niệm đề nghị.

“Lại chơi cái này, không đổi các khác được sao?” Tô Đường ngáp một cái, bộ dạng không có hứng thú lắm.

Theo tiếng nhạc đong đưa, Chung Mạt Niệm đứng dậy lắc lắc đầu: “Không thể.”

“Tôi cũng không thể.” Lương Thiện Huyền phụ họa một câu.

Tô Đường nhún nhún vai, đồng ý: “Vậy thôi, nghe theo hai người vậy.”

*

Cửa sổ sát đất làm bằng thủy tinh phản chiếu ánh đèn lập lòe, trong căn phòng rộng lớn chỉ nghe được âm thanh khi cây bút hoạt động cùng với tiếng đánh máy.

Nhìn chằm chằm văn kiện thời gian dài, đôi mắt có chút chua xót. Phùng Hải Tranh khép lại văn kiện, ngón tay nhéo nhéo giữa mày.

Anh ngửa đầu nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Cốc cốc cốc…” Có người gõ cửa.

Anh nói “Vào đi”, rồi ngồi thẳng chỉnh lại caravat.

Tiêu Vũ từ phía sau cửa tiến vào, hai tay chắp ra sau lưng, cười hì hì tới trước bàn làm việc: “Anh Tranh, em cầm thứ tốt tới cho anh.”

“Cái gì tốt?” Phùng Hải Tranh hỏi.

Nghe tài xế tiểu Lưu nói, ngày đầu tiên xem mắt anh đã cùng ký giả Tô muốn phát triển mối quan hệ nhanh hơn?” Tiêu Vũ ra vẻ không hiểu hỏi.

Phùng Hải Tranh cầm văn kiện lên một lần nữa, không nhanh không chậm trả lời: “Tiểu Lưu miệng rộng như vậy, xem ra đến lúc đổi tài xế rồi.”

“Anh, đừng. Đúng lúc em chỉ hỏi thăm cậu ra một câu, việc này không thể trách cậu ta, là do em đã nói những lời khách sáo với cậu ra”, Tiêu Vũ cười hắc hắc, “Em đang nghĩ, mấy năm nay anh cũng không có kinh nghiệm gì, hôm nay đem cho anh quyển sách sách. Anh rãnh rỗi có nhìn nhìn xem, học tập một chút”

“Cậu không thấy tôi vẫn luôn tăng ca?” Phùng Hải Tranh cầm bút ký tên, chậm rì rì kí một vòng: “Hay là cậu cảm thấy tôi có nhiều thời gian rảnh có thể dành chút tâm ti xem sách giải trí?”

“Sao có thể gọi là sách giải trí? Đây đều là kinh nghiệm của người đi trước. Có câu nói rất đúng, cơ hội đều dành cho người có sự chuẩn bị.” Tiêu Vũ phản bác lại.

Phùng Hải Tranh lật xem văn kiện trên bàn: “Chuẩn bị? Sao tôi phải chuẩn bị cái này?”

“Anh Tranh à, cũng không cần phải ngượng ngùng. Kỳ thật em đã sớm biết, anh đối với vị phóng viên Tô kia có tình cảm. Nếu đã có tình cảm, sao không thừa thắng xông lên, nắm chặt cơ hội.”

“Cậu cảm thấy có?” Phùng Hải Tranh giả vờ làm rơi bút lên bàn, liếc nhìn cây bút, giả vờ ho nhẹ bày ra vẻ tự nhiên: “Có… Rõ ràng như vậy sao?”

“Có… Còn không phải.” Tiêu Vũ học theo bộ dáng giả vờ của anh, buồn cười: “Nói thật, dù em quê mùa ngu ngốc không thể nhìn rõ nhiều việc, nhưng lúc còn ở bộ đội, nói ba câu thì đề cập tới phóng viên Tô, đôi với cô ấy giống như là ngoại lệ, không giống với những người khác.

“Vậy sao cậu lại nhìn ra tôi với phòng viên Tô…” Phùng Hải Tranh ngừng lại một chút, bỏ qua từ “Có tình cảm”: “Tôi có ý tứ với cô ấy?”

“Là phóng viên Phạm nói cho em biết.” Tiêu Vũ nói.

“Phóng viên Phạm?” Phùng Hải Tranh nhớ lại một chút, nhớ lại lúc trước khi còn ở bộ đội cùng Tô Đường có gặp qua người này.

*** Mạch truyện của tác giả cứ bị ngắt nhỉ

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...