Hoa Hải Đường Chưa Ngủ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-01 06:56:25
Lượt xem: 5

"Cái thứ ba, đây là cái thứ ba. Bốn."

"Năm, cái thứ năm a..."

Dưới gốc cây xen đường có cô gái thắt b.í.m hai bên đang ngồi xổm, nghiêm túc đếm đếm.

Tranh thủ đi toilet xong, Tô Đường phát hiện chỗ bọn cô ngồi lúc nãy đã không còn một bóng người.

Tô Đường đi qua chỗ bartender hỏi một chút, mới biết được họ đang tụ tập ầm ĩ ngoài cửa quán bar. Đi tới cửa, đúng lúc thấy một màn như vậy.

"Lúc nãy là một ông chú lớn, cô sai vặt người ta thấy cũng mát mẻ nhỉ." Lương Thiện Huyền chụp  một cánh tay lên vai Chung Mạt Niệm: "Tôi nói cho cô biết trước, trong chốc lát nếu lại gặp người đó, cô đánh cược thua thì phải chấp nhận, không được chơi xấu, dù cho có căng da đầu cũng phải thực hiện!"

Chung Mạt Niệm bĩu môi, cho hắn ta một đạp: "Anh cũng rất hóng khoảnh khắc xấu hổ của tôi nhỉ?"

Lương Thiện Huyền né tránh cú đá, tiếp tục khiêu khích: "Đã chơi, phải chơi đến tận cùng. Như vậy đi, nếu lát nữa tôi thua, cô muốn đánh tôi thế nào cũng được, tôi không đánh lại, nhất định nhận thua."

"Cần anh nói? Tôi là cái loại người sẽ chơi xấu sao?" Chung Mạt Niệm không phục.

Lương Thiện Huyền cười hắc hắc: "Còn không phải vậy sao."

"Phi." Chung Mạt Niệm chỉ chừa cho hắn ta cái ót, không phản ứng lại hắn ta.

Tô Đường đi đến bên cạnh Lương Thiện Huyền, hai người đứng sóng vai nhau dựa vào ven tường: "Náo loạn cái gì đấy?"

Lương Thiện Huyền quay đầu nhìn cô một cái, xoa tay, nói: "Vừa rồi Mạt Niệm thua trò chơi, cô ấy chọn đại mạo hiểm. Chúng tôi chỉnh cô ấy một chút, yêu cầu cô ấy đi qua cái cửa này chào hỏi tám người đàn ông."

"Thật là... chuyện gì cũng có thể xảy ra." Tô Đường lười biếng ngáp một cái, cầm đi động lướt một vòng bạn bè. Vừa rồi cô phát hiện bạn bè trong giới tự chụp mặt quỷ nhận được rất nhiều bàn tán

Tô Đường nhanh chóng buông di động xuống, ánh mắt chuyển hướng về cái người trẻ tuổi, tóc thắt b.í.m đang ngồi xổm đằng kia, nhìn cô ấy đếm đếm.

Vừa rồi uống rượu chơi trò chơi vô cùng tận hứng, trong lúc đó có mấy người  khác phái đến gần cô nàng muốn xin phương thức liên lạc cũng đều bị Lương Thiện Huyền gian xảo cảm lại. Có hắn ngồi một bên hỗ trợ, con ma men nào đó cũng có cảm giác an toàn hơn.

"Tám! Cái thứ tám!" Cái người thắt hai b.í.m đang ngồi xổm ven đường thúc giục Chung Mạt Niệm: "A, cái thứ tám, thứ tám. Mạt Niệm, mau lên, cô trốn đâu rồi? Chạy nhanh!"

Một bóng cao lớn chìm trong bóng đêm đang đi ngang qua, không biết vì lí do gì bỗng chốc dừng bước chân.

Nhìn tổng thể người này có chút quen mắt.

Lực chú ý của Tô Đường bị hấp dẫn bởi người đàn ông được điểm danh thứ tám này, quay đầu lại, nhìn kĩ nhan sắc của anh ta. Đêm càng sâu, người đàn ông có gương mặt trắng nõn lạ thường, khí chất thanh tao, bộ dáng nhã nhặn. Đây chính là hình tượng Chung Mạt Niệm rất thích.

"Mạt Niệm. Chung Mạt Niệm?"

"Ngẩn người làm gì vậy? Đừng e lệ, tiến lên đi!"

Ba bốn người vây quanh, ồn ào đẩy Chung Mạt Niệm đến trước mặt người đàn ông kia.

Cùng lúc, người đàn ông trong bóng tối cũng quay mặt về phía đối phương, Tô Đường có chút ngơ ngẩn.

Lương Thiện Huyền ngó trái ngó phải, vượt nhẹ cái cằm: "Kỳ lại, người anh em này có chút quen mắt."

Lúc này Tô Đường đã nhớ rõ người đàn ông đó là ai, nhắc nhở một câu: "Mao Trì Phỉ, anh đã quên?"

Lương Thiện Huyền mê mang nhìn Tô Đường một cái: "Cái tên này cũng quên, đã từng nghe qua ở đâu thì phải."

"Thời điểm học sơ trung, Mạt Niệm và anh ra có một đoạn thời gian qua lại với nhau." Tô Đường nói.

"A." Hai mắt Lương Thiện Huyền sáng lên, "Là mối tình đầu của nha đầu thối kia!"

Tô Đường bị ngữ điệu thái quá của Lương Thiện Huyền làm cho buồn cười: "Cái biểu cảm của anh?"

"Còn có thể có biểu cảm gì? Tự nhiên biết được một tin tức lớn.” Lương Thiện Huyền ôm cánh tay nhìn chằm chằm bóng dáng hai cô nàng kia: “Thật ra thì tôi cũng có nghĩ tới, thời điểm học sơ trung hình như đã cùng nhau chịu phạt đứng góc tường. Nếu nhớ không lầm, anh ta bị đứng góc tường nhờ công lao to lớn của Mạt Niệm. Mạt Niệm cũng không phải đèn cạn dầu, đường đường là ‘con nhà người ta’, vậy mà lại bị Mạt Niệm nhiễm đen.”

“Muốn nói thế giới này cũng thật nhỏ, chỉ hai vòng đi vòng lại đã gặp lại nhau.” Tô Đường cảm khái nói.

“Tôi nhớ rõ người anh em kia phản ứng có chút chậm, chậc chậc, lúc ấy bị quỷ linh tinh Mạt Niệm lừa dối. Rõ ràng có cái đầu thông minh, sao lại cho người ta cảm thấy hơi ngốc nhỉ.” Lương Thiện Huyền nhớ tới chuyện xưa, hỏi Tô Đường: “Vậy sau đó hai người bọn họ như thế nào? Cô còn nhớ rõ không?”

“Hình như là bởi vì đất khách…” Tô Đường hơi dừng một chút, không xác định nói: “Hình như là bởi vì Mạt Niệm quá tùy hứng, luôn miệng trêu đùa muốn ‘chia tay’.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-hai-duong-chua-ngu/chuong-7.html.]

“Đừng hình như nữa, rốt cuộc nguyên nhân gì làm hai người bọn họ chia tay?”

“Chuyện cũng qua lâu như vậy, sao tôi có thể nhớ rõ ràng được. Tôi chỉ nhớ sau khi Mạt Niệm chia tay khóc ướt hết quần áo tôi. Những bộ quần áo đó đều còn mới, đều là đặt may riêng.”

Bên này vô cùng náo nhiệt, một bên khác thì cái người đang là tâm điểm của sự chú ý như đi lạc vào cõi thần tiên.

“Mạt Niệm? Thất thần làm gì? Hành động nhanh lên”, có người ở bên cạnh lắc lắc tay cô ấy.

“haha!”

Chung Mạt Niệm chậm mất nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, giả vờ ổn định, thanh thanh giọng nói: “Cái kia…”

Tô Đường nghe cô mở miệng, lập tức tỉnh táo. Ngồi dậy, đôi mắt không chớp nhìn cô nàng.

“Anh có thể đứng dựa vào tường một chút không?” Chung Mạt Niệm trang nghiêm hỏi.

“Phốc.” Lương Thiện Huyền không thể nhịn được cười ra tiếng.

Tô Đường vội vàng che miệng anh ta lại. 

Hai người liếc nhìn nhau một cái, rất ăn ý đem ánh mắt chuyển về phía Mao Trì Phỉ còn đang sững sờ.

Mao Trì Phỉ không hé răng, vẫn người khác nhìn chằm chằm cũng không bộc lộ cảm xúc.

Không tiếng động nhìn nhau mấy giây, Chung Mạt Niệm xấu hổ chà xát tay, đem mặt xoay đi chỗ khác: “Thôi, nếu đã không tiện…”

“Rất tiện.” Mao Trì Phỉ nói.

“...” Đây là tình huống trong phim ngôn tình sao?

Tô Đường phản phức cảm thấy biểu cảm chính mình tan vỡ ra.

Cô đại khái có thể đoán được Mao Trì Phỉ đang cho Mạt Niệm bậc thang đi xuống, bằng không sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy chấp nhận yêu cầu của cô ấy. Trạng thái của anh ta rất giống năm đó.

Đúng như Lương Thiện Huyền vừa nói, phản xạ của Mao Trì Phỉ có hơi khác người bình thường.

“Có phải hay không? Anh ta hơi chậm chạp, đúng không?” Lương Thiện Huyền thấp giọng hỏi Tô Đường.

Khóe miệng Tô Đường giật giật, chỉ chỉ môi, làm khẩu hình im lặng: “Suỵt…”

Ngay lúc này lá gan Chung Mạt Niệm có chút lớn, đi đến trước mặt Mao Trì Phỉ, duỗi tay đẩy anh ta vào tường. Do dự một chút, duỗi tay chạm vào người anh ta, rồi chỉ chỉ về phía trước: “Anh, tạm thời qua chỗ đó đi.”

Mao Trì Phỉ nghiêm túc nghe cô nói xong, qua vào giây, mới chậm rãi đi đến ven tường, ngoan ngoãn đứng đó.

“Oa oa..” xung quanh có người ồn ào.

Chung Mạt Niệm đỏ mặt, đi đến trước mặt Mao Trì Phỉ, nhón chân bao vây anh ta.

Mao Trì Phỉ vẫn luôn nhìn cô, phối hợp với cô, tầm mắt anh ta không rời khỏi cô quá một tấc.

“30 giây, kiên trì 30 giây.”. Cô gái thắt b.í.m cầm di động bấm thời gian: “Tôi muốn đếm ngược.”

“30, 29, 28, …”

Thời điểm còn 10 giây đếm ngược, Mao Trì Phỉ có động tĩnh. Anh ta cong đầu gối, hơi trượt xuống chút, tạm thời đổi ngược tư thế.

Khoảng cách chợt kéo gần làm Mạt Niệm theo bản năng lui về sau. Bị người khác đẩy một cái, cô không thể không căng da đầu.

**** Chắc mình drop quá. tác giả viết truyện không liền mạch gì cả, ngắt đoạn búa lua xua =))

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...