Hoa Hải Đường Chưa Ngủ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:09:16
Lượt xem: 7

Lương Thiện Huyền đạp thắng một cái, chiếc xe vững vàng dừng lại trước đài phun nước."Ngắm phong cảnh" qua cửa sổ sát đất, Tô Đường liếc mắt một cái đã nhận ra chủ nhân của chiếc xe vàng rực rỡ kia. Lương Thiện Huyền rất thích đổi các loại xe khác nhau, nhưng phong cách chơi xe cùng con người anh ta rất giống nhau, hoa hòe lòe loẹt, nhìn thật chói mắt.

Lương Thiện Huyền bước xuống xe, đi tới kính chiếu hậu sửa sửa tóc, xịt một ít keo xịt tóc để tạo kiểu. Mới đi về phía trước vài bước, anh ta làm như nhớ lại chuyện gì, lại lui trở về. Cúi người gõ cửa xe bên ghế phụ, cùng người bên trong xe thì thầm vào câu.

Dứt lời, anh ta ngẩng đầu lên trên, tìm vị trí quán cà phê.

"Muốn thêm một ly cà phê nữa sao?" Phùng Hải Tranh hỏi.

Tô Đường không nhìn xuống lầu nữa, buông ly lắc lắc đầu.

Không bao lâu sau, cánh cửa được đẩy ra, Lương Thiện Huyền bước vào.

Tô Đường vẫn luôn chờ anh ta xuất hiện, thấy anh ta tới rồi, lập tức phất phất tay, cất giọng điệu đà gọi: "Thân ái.. ở bên đây."

Lương Thiện Huyền vừa thấy cô liền cười, bước nhanh qua đó, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay anh ta rất tự nhiên ôm cái eo nhỏ: "Bảo bối, để em đợi lâu."

Gia hỏa này quả nhiên rất không thành thật, vừa tới đã đánh đòn phủ đầu.

Tô Đường cúi đầu giả vờ cười ngọt ngào, nhéo một cái lên bàn tay đang đặt trên eo cô, nhỏ giọng trừng mắt liếc một cái.

Lương Thiện Huyền bị nhéo đau, buông tay ra đưa xuống bàn chà xát. Nhìn Tô Đường trừng mình, ngược lại anh ta càng cười vui vẻ hơn. Lương Thiếu Huyền nổi tên tâm tư muốn trêu đùa, chu chu miệng, làm bộ muốn hôn Tô Đường.

Tô Đường bĩu môi muốn ngồi xê ra, lại thấy anh ta đang chê môi, một cái tát trực tiếp lên mặt Lương Thiện Huyền.

"Chát ---" một tiếng đánh giòn tan vang lên.

"..."

"..."

Đây là phản xạ có điều kiện, đầu óc chưa kịp nghĩ ngợi đã vung tay lên.

Trước đó đã nhắc nhở gia hỏa này không cần diễn nhiều như vậy, đây là anh ta tự tìm. Tô Đường nhanh chóng tìm cho mình một lý do thích hợp. Cô ngẩn người một chút, rút tay về, trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Phùng Hải Tranh.

Phùng Hải Tranh thấy cô đang nhìn về phía anh, khóe môi mím chặt, gương mặt vô cảm tiếp tục xem hai người họ biểu diễn.

Tô Đường nhìn anh cười xấu hổ, cô đưa tay xuống dưới bàn, nhéo một cái lên đùi Lương Thiện Huyền.

Lương Thiện Huyền không thể né tránh, bị ăn đau hít hà một hơi.

Tô Đường nhéo cổ áo Lương Thiện Huyền phòng ngừa anh ta chạy thoát, giây sau lại ra vẻ thẹn thùng đ.ấ.m thật mạnh lên vai anh ta: "Ai nha, thật chán ghét, mới không gặp một chút đã nhớ người ta không chịu nổi rồi sao? Ở đây còn có người đang ngồi, không sợ người ta chê cười?"

Lương Thiện Huyền nhìn thấy bàn tay đang nhéo chặt trên đùi mình, anh ta phải nhịn lại cơn đay, khóe miệng cười trừ có chút run rẩy.

Tô Đường hất cằm nhìn anh ta, cho một ánh mắt: "Không chào hỏi một chút sao? Không lễ phép."

"Thiếu chút nữa quên trước mặt có người đang ngồi." Lương Thiện Huyền không thể lấy tay cô ra khỏi đùi mình, theo ý cô nhìn cái người đang ngồi ngay ngắn ở đối diện, cắn răng phối hợp hòa giải: "Thật ngượng ngùng, để anh chê cười rồi. Bảo bối nhà tôi da mặt mỏng, dễ thẹn thúng."

"Đúng vậy, không sai. Da mặt em rất mỏng." Tô Đường buông lỏng cánh tay, dùng vai đẩy đẩy anh ta: "Thân ái, anh cũng không nên làm loạn nha."

"Phốc." Lương Thiện Huyền thấy Tô Đường bày ra vẻ ngượng ngùng nên không thể nhịn cười.

"Giới thiệu một chút", Tô Đường nhướng mày chỉ tay về phía Đường Hải Tranh: "Người này lúc trước em đã nói qua với anh - đội trưởng Phùng."

"Đội trưởng Phùng?" Lương Thiện Huyền nhéo mắt, khóe miệng đang cười cũng dập tắt trong nháy mắt, nhíu mày nhìn đối phương.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều bày ra vẻ thần sắc khó lường.

Giây lát sau, khóe miệng Lương Thiện Huyền lại treo lên ý cười: "Có nghe qua, đội trưởng Phùng. Bảo bối nhà tôi đã từng nhắc đến anh", đồng thời cung duỗi tay về phía Phùng Hải Tranh: "Thời điểm còn trong quân đội, cảm ơn anh đã chăm sóc bảo bối nhà tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hoa-hai-duong-chua-ngu/chuong-5.html.]

Phùng Hải Tranh làm lơ bàn tay đang ở trước mặt anh, nhìn Tô Đường: "Không giới thiệu một chút về bạn trai em sao?"

Cánh tay Lương Thiện Huyền vươn ở không trung, có chút xấu hổ. Anh ta cười trừ, rút tay về, sau đó nhích lại gần, ôm cánh tay Tô Đường.

"Lương Thiện Huyền, là thanh mai trúc mã..... Bạn trai tôi." Tô Đường cảm thấy nói câu này có chút không ổn. Cô thật sự đứng ngồi không yên, nâng cổ tay nhìn thời gian, tìm cớ nói: "Chút nữa chúng tôi còn có việc. Thời gian không còn sớm, đội trưởng Phùng, khi nào rãnh chúng ta lại gặp."

Phùng Hải Tranh gật đầu một cái, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lương Thiện Huyền.

Lương Thiện Huyền có ý đối chọi nhìn anh.

Tô Đường chuẩn bị đứng dậy, thấy Lương Thiện Huyền cùng vị 'tôn Phật' kia vẫn không nhúc nhích, chắn đường đi của cô, không chút do dự vun một cái đánh lên ót Lương Thiện Huyền: "Đi thôi."

"Được, đi thôi." Lương Thiện Huyền xoa xoa cái gáy, trước khi đi vẫn không quên xua xua tay với Phùng Hải Tranh, như một con khổng tước kiêu ngạo đắc thắng: "Hẹn gặp lại, Phùng tiên sinh."

*

Một trước một sau ra khỏi quán cà phê.

Lương Thiện Huyền bước lên vài bước, đưa tay qua, mặt hướng về Tô Đường nói: "Bảo bối..."

"Anh câm miệng đi." Tô Đường chà sát cánh tay đang nổi da gà, không nhịn được đá anh ta một cái: "Ai kêu anh đòi hôn? Diễn nhiều như vậy."

"Như thế nào còn đánh người?" Lương Thiện Huyền nhanh chóng né cú đá của cô, tâm tình không tệ bèn nói: "Chỗ hai ta có giao tình, em đến lên đầu ngón tay xem, anh đã chắn đào hoa giúp em bao nhiêu lần? Em lại không có lương tâm, báo đáp anh như vậy sao? Khi còn nhỏ cũng không phải quá thân."

Anh ta không biết xấu hổ nói vô cùng hợp tình hợp lý. Tô Đường dừng bước, vẻ mặt vô tình nhìn anh ta.

Lương Thiện Huyền hơi lảo đảo, rồi dừng lại. Thấy vẻ mặt của Tô Đường không đúng, anh ta lập tức đan tay vào nhau, bước về phía trước: "Quân tử động miệng không động thủ nhé."

Tô Đường giơ tay lên cao, đánh: "Cầm lấy."

Hai tay Lương Thiện huyền bắt lấy túi của cô, nhìn thấy cô xoay người đi về hướng khác, lập tức cao giọng hỏi: "Làm gì vậy?"

"Toilet." Tô Đường không xoay đầu lại nói.

"Thật là tổ tông khó hầu hạ." Lương Thiện Huyền thở dài, tựa người lên cửa sổ một cách lười biếng.

Ra khỏi toilet, Tô Đường thấy Phùng Hải Tranh đang nói chuyện với Lương Thiện Huyền.

Cô do dự một chút, đợi Phùng Hải Tranh đi rồi mới đi tới chỗ Lương Thiện huyền: "Hai người nói chuyện gì vậy?"

"Cũng không nói chuyện gì đặc biệt. Anh ta khen chúng ta thật tình cảm, hỏi chúng ta quen nhau bao lâu rồi. May mà anh ứng phó nhanh, tùy cơ ứng biến nên không sao." Lương Thiện Huyền nói.

Tô Đường nhớ rõ vấn đề trước đó chưa từng nói trước với Lương Thiện Huyền. Vừa được lời này dự đoán sẽ bị lộ, nhưng vẫn ôm một tia may mắn hỏi: 'Anh nói bao lâu?"

Lương Thiện Huyền dõng dạc vỗ ngực, thanh âm lảnh lót: "Nửa năm."

"...." Xong rồi, đồng đội heo.

*

Đến trước đài phun nước, Tô Đường thấy bên trong xe Lương Thiếu Huyền còn có người đang ngồi.

Người phụ nữ mặc bộ váy liền áo màu đỏ đang ngồi ở ghế phụ. Nhìn Tô Đường đang dừng bước, nói chuyện với Lương Thiện Huyền, cô ta đưa ánh mắt nhìn qua.

Tô Đường nhìn gương mặt người phụ nữ đó, hỏi: "Lại là em gái tốt của anh sao?"

Lương Thiện Huyền không trả lời vấn đề của cô, chỉ nói ngắn ngọn: "Em chờ một chút." Anh ta đi tới bên cạnh xe, gõ cửa sổ ghế phụ, giọng điệu không vui: "Không phải cô nên ngồi phía sao sau? Sao còn ngồi ở chỗ này.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...