Hình xăm - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:53:01
Lượt xem: 615

12

Thợ xăm hình tên là Chu Nguyên, người khác đều gọi cậu ấy là A Chu. Cậu ấy là người thân thiện, đặc biệt dễ gần.

Bằng cách nào đó, tôi đã kể cho cậu ấy nghe câu chuyện của tôi.

A Chu đặc biệt tức giận, nói với tôi rằng ý định trả thù của tôi rất hay, nên để cho tên cặn bã c..hết tiệt kia hiểu được chút ít đạo lý. Đến khi tôi cho cậu ấy xem ảnh chụp của Bùi Quý Xuyên trong cuộc họp, cậu ấy không tránh khỏi chảy nước miếng.

“Wow, cơ bụng của anh ấy thật sự có thể mở được nắp chai sao? Quán bar đó ở đâu, em đến thử một lần cho biết.”

Tôi nhịn cười: "Người ta thật sự không phải là người bình thường đâu, giám đốc đặc biệt của công ty tôi đó, lương một năm của anh ta lên đến tám con số đấy.”

A Chu cười hì hì, nói người đàn ông như vậy khó mà chiếm được, thôi thì vui đùa một chút cũng được.

Ông chủ đã giúp tôi thêm chữ "Xuyên" vào phía sau hình xăm nghệ thuật của William.

Chữ "Xuyên" kia hoa văn thành ba giọt nước dài hình giọt nước, nếu như không phải cố ý ám chỉ, căn bản nhìn không ra là chữ "Xuyên", ở phía trước phiêu dật chữ "William", lộ ra đáng yêu dí dỏm, tôi rất thích.

Kể cả không hiểu ý nghĩa là gì cũng làm cho người khác cảm thấy rất thu hút. Hình xăm vẫn còn hơi tê, có chút đau lại có chút kích thích.

Sau khi xăm xong bả vai tôi vẫn còn hơi sưng, nhưng phần xương quai xanh trông vẫn rất thanh tú, xinh đẹp.

A Chu nói: "Đẹp lắm, hai ngày nữa hết sưng sẽ càng đẹp hơn.”

Tôi chụp một bức ảnh, cảm thấy chỉ mình thưởng thức là không đủ, bèn đăng nó lên vòng tròn bạn bè. Về đến nhà, vừa mở điện thoại di động ra nhìn, phía dưới vòng tròn bạn bè đã nổ tung bình luận.

Bạn thân Triệu Băng wow một tiếng, nhắn lại hỏi tại sao tôi không đưa cô ấy đi cùng.

Bạn bè khác hết lời khen ngợi, có người còn nhờ tôi cho thông tin liên lạc của thợ xăm.

Bạn bè của Trần Khải thì thi nhau để lại icon mặt đầy mồ hôi.

Phiền toái duy nhất chính là Bùi Quý Xuyên, anh ta chỉ để lại một dấu chấm hỏi.

Tôi:...

Sao tôi lại có thể đăng bài nhưng quên loại trừ Bùi Quý Xuyên để anh ta không đọc được chứ?

Người khác có thể không nhìn ra được hình xăm là gì, Bùi Quý Xuyên chắc chắn có thể vừa nhìn liền nhận ra luôn, huống hồ lúc ra khỏi thang máy, tôi còn cố ý hỏi tên tiếng Anh của anh ta là gì.

Tôi đang lo lắng không biết nên trả lời Bùi Quý Xuyên như thế nào.

Nếu như nói đó không phải là tên của anh ta thì không có khả năng, đối phương cũng sẽ không tin.

Chả nhẽ nói tôi muốn tán tỉnh anh ta?

Tôi còn đang nghĩ ngợi, Bùi Quý Xuyên bên kia đã gọi điện thoại tới.

"Hình xăm kia của cô là thế nào vậy?"

Tôi nói: "À, tôi là cố ý dán một hình dán có chữ rất giống với tên anh, anh thấy có đẹp không?"

Bùi Quý Xuyên nổi giận: "Cô là con gái có biết giới hạn là gì hay không? Cô là gì của tôi mà lại xăm tên tôi lên người, cô bị dở hơi à?”

Nói dứt lời anh ta liền cúp điện thoại, giọng điệu gay gắt đến đáng sợ.

Tôi:...

Lúc trước tôi còn đang điên cuồng mắng Alice không có giới hạn, lại không nghĩ tới giờ đã bị Bùi Quý Xuyên mắng lại như vậy.

Tôi đỏ hết cả mặt.

Sau đó tôi còn nhận được một tin nhắn của Bùi Quý Xuyên, anh ta yêu cầu tôi nhanh chóng xóa hình xăm đó đi, sau này không được tùy tiện dụ dỗ anh ta nữa.

Tôi thở dài, âm thầm xóa đi.

Sáng hôm sau còn chưa tỉnh ngủ, tôi đã bị một cuộc điện thoại đánh thức. Mơ màng bắt máy, tôi nghe thấy tiếng rống giận phía bên kia của Trần Khải.

"Cmn em đi xăm hình?"

Tôi: “Đúng vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hinh-xam/phan-6.html.]

"Còn xăm tên người khác?"

“Phải!”

Trước khi anh ta ta phát điên, tôi trực tiếp ngắt cuộc gọi, nhét điện thoại di động vào dưới gối tiếp tục ngủ.

13

Ngủ đủ giấc tôi mới dậy, lấy điện thoại di động ra nhìn. Trên màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Trần Khải.

Tin nhắn cuối cùng hắn gửi tới, bảo tôi ở nhà chờ hắn. Nếu tôi phải đi làm, hắn sẽ đến tận công ty tìm tôi.

Coi như không thể đi làm được nữa, tôi gọi điện xin nghỉ với bộ phận nhân sự.

Tôi nấu một cốc sữa táo đỏ, luộc trứng, thái một đĩa lạp xưởng nhỏ, đang chuẩn bị ăn thì nghe thấy ngoài của có tiếng gõ cửa dồn dập.

Tôi thở dài một tiếng rồi đứng dậy ra mở cửa.

Vừa mới mở cửa, tôi bị Trần Khải lao vào bóp cổ đẩy lùi lại đụng vào bàn ăn. Cánh tay tôi đập vào bàn, ly sữa nóng vừa pha đổ ra rơi vào làm tay tôi bị bỏng, nước mắt tôi không nhịn được rơi xuống.

Trần Khải nhìn thấy nước mắt của tôi, kinh ngạc buông tay ra. Tôi đẩy hắn ra rồi đưa tay lên nhìn, bốn ngón tay đều đỏ ửng, trên ngón tay út còn cò bong bóng nước mờ nhạt.

Tôi nổi giận, đưa chân đạp Trần Khải một phát, đứng dậy đi tới phòng bếp đưa mấy ngón tay vào vòi nước lạnh.

Trần Khải đi theo phía sau tôi.

"Cmn anh bị điên rồi à?" Tôi đưa tay kia lên lau nước mắt.

“Anh xin lỗi!" Giọng Trần Khải khàn khàn như cả đêm không được ngủ.

Một lúc lâu sau, hai người chúng tôi dần bình tĩnh lại.

Tôi đang mặc một cái áo thun ở nhà, cổ thấp nên rất dễ dàng nhìn thấy hình xăm trên xương quai xanh. Trần Khải dùng ngón tay xoa xoa lên đó, tôi nhịn đau không nhúc nhích.

"Em thật sự đi xăm hình sao?"

“Phải.”

"Em đi xăm hình, nhưng cái tên này là cái quái gì đây?"

“Như anh thấy thôi, là tên của một người đàn ông khác.”

Trần Khải hít sâu vài hơi, kiên nhẫn giải thích: “Alice và anh thực sự không phải như em nghĩ đâu. Năm đó anh rất thích cô ấy, nhưng cô ấy ra nước ngoài du học. Nhiều năm đã qua như vậy, anh không còn tình cảm với cô ấy nữa, bây giờ hai bọn anh chỉ là bạn bè bình thường. Huống hồ không phải bây giờ anh đang có bạn gái là em hay sao?”

Tôi cười lạnh: "Cái gì gọi là không còn tình cảm? Bạn bè bình thường uống say sẽ để anh gối đầu lên đùi mà ngủ sao? Bạn bè bình thường sẽ ôm đầu anh mà xoa bóp sao? Bạn bè bình thường sẽ đăng video của anh lên khoe khoang khắp nơi, còn nói yêu một người liền muốn đặt người đó ở trong tim mình sao?"

Vẻ mặt Trần Khải hiện lên vẻ mất tự nhiên: "Anh không biết Alice nghĩ gì, nhưng anh thật sự chỉ coi cô ấy là bạn.”

"Được, vậy tôi hỏi anh thêm một câu, ngày hôm qua anh đi đâu?"

Trần Khải nói: "Alice muốn leo núi Thái Sơn ngắm mặt trời mọc.”

"Chỗ đó cả đi cả về cả ngàn cây số, anh không do dự mà dẫn cô ấy đi!" Tôi nói ra sự thật.

Trần Khải trả lời yếu ớt: "Không phải anh còn chưa tới nơi sao, trên đường đi anh nhìn thấy em đăng ảnh hình xăm kia nên đã quay về luôn.”

“Trần Khải, anh là người đã có bạn gái. Thế nhưng anh đưa người phụ nữ khác lên núi Thái Sơn ngắm bình minh, anh có bao giờ nghĩ xem bạn gái anh sẽ cảm thấy như thế nào không?"

“Em vốn không phải là người ích kỷ như vậy.”

“Tôi không ích kỷ nhưng tôi cũng không thể chấp nhận được người khác ba lần bốn bận khiêu khích tôi. Anh cho rằng những video kia Alice cố tình đăng cho ai xem? Cô ta còn cảnh cáo tôi trên đường rằng tôi sẽ không phải là bạn gái cuối cùng của Trần Khải anh. Anh cảm thấy cô ta đây là có ý đồ gì? Anh thật sự không biết, hay là mừng đến điên rồi nên giả bộ hồ đồ?"

"Nếu là vì những thứ này mà em tức giận, cùng lắm thì về sau anh sẽ không cùng cô ấy qua lại nữa, được không?”

Tôi cười nhạt. Trần Khải đâu phải không hiểu. Một người đàn ông trưởng thành, thông minh và có năng lực, thông thạo rất nhiều lĩnh vực, không có lý nào lại không biết, không nhận ra một người phụ nữ liên tiếp muốn lấy lòng hắn.

Hắn đơn giản là vui vẻ, sẵn sàng tiếp nhận điều đó. Còn cảm thấy tôi là bạn gái hắn, tương lai sẽ là vợ của hắn, vì thế nên yên lặng chấp nhận tất cả mọi hành vi của hắn.

Hắn không những chỉ hưởng thụ cảm giác sung sướng do người khác mang đến, lại còn muốn tìm kiếm bình yên ở chỗ tôi.

Người đàn ông như hắn có phải rất lố bịch không?

Bình luận

0 bình luận

    Loading...