Hẹn Gặp Lại Kiếp Sau - Chương 6: Góc nhìn của Lâm Kỳ An

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:34:38
Lượt xem: 619

Cuối cùng tôi cũng tìm được tên cặn bã kia.

Hắn phạm tội, đang trên đường trốn ra nước ngoài.

Đã tới gần biên giới, cho dù báo cảnh sát cũng không làm nên chuyện gì.

Tôi gọi điện thoại cho Tống Bách Giản, dặn dò mọi chuyện, dùng cơ thể của tôi để chặn xe của hắn.

Xe chỉ cách tôi có mấy cm, hắn giẫm phanh muộn một giây, tôi sẽ bị tàn nhẫn cán chết.

May thay, hắn ngừng lại.

Tôi đ.ấ.m một phát vào cửa sổ thủy tinh, hắn nổi giận, nhảy ra khỏi xe, đánh nhau với tôi.

Hắn quá vạm vỡ, tôi không phải đối thủ.

Trong lúc đánh nhau, một con d.a.o găm đ.â.m vào n.g.ự.c tôi, tôi bị thương, ngã xuống đất.

Hắn đè lên người tôi, dùng chân giẫm lên người tôi: "Dám cản xe của tao? Muốn c.h.ế.t à?"

Tôi nhân lúc hắn không chú ý, nhắm chuẩn xác, đ.â.m kim mang theo bên người vào cổ hắn.

Tôi hiểu rõ cấu tạo cơ thể người như lòng bàn tay, một kim đủ để lấy mạng hắn.

Trước khi thuốc phát tác, hắn túm lấy tôi, hung hăng ném vào cửa xe.

Dao găm không quá sắc bén, nhưng cộng thêm va chạm mãnh liệt, nó vẫn chậm chạp đục xuyên lồng n.g.ự.c tôi.

Thân thể tôi như bị lăng trì, nhưng tâm trí tôi lại vô cùng hưởng thủ.

Nhìn tên cặn bã kia gục xuống cùng tôi, tôi cười đến tận khi trút hơi thở cuối.

Rốt cuộc cũng báo thù thay Tần Ôn được rồi.

Nhưng sau khi chết, tôi không hề rời đi, tôi biến thành một linh hồn trong suốt, lơ lửng trong không trung.

Tôi thầm cảm thấy may mắn, bay đến bên cạnh cô ấy.

Sau khi mẹ chết, người duy nhất tôi nhớ mong trên thế giới này chính là cô ấy.

Thật tốt, sau khi c.h.ế.t còn có thể ở bên cạnh cô ấy.

Diễn xuất của Tống Bách Giản thật tệ, nhưng cô ấy vẫn tin.

May mà tôi đã dặn cậu ấy đừng dùng sức khiến cô ấy đau.

Tần Ôn lại bóp cổ cậu ấy, còn chỉ là để hỏi ra hành tung của tôi.

Hỏi chuyện tôi làm gì, tôi chỉ nên làm tội phạm trong mắt cô ấy.

Cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy nhật ký mà tôi đã viết trước đó, cảm xúc của cô ấy sụp đổ, cuộn tròn trên mặt đất, nước mắt chảy dài.

Tôi rất muốn hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cô ấy, nói cho cô ấy biết tôi vẫn luôn ở đó, tựa như mỗi một lần trước đó.

Nhưng, tôi cũng không cách nào chạm vào cô ấy.

Tay của tôi cứ thế xuyên qua cơ thể cô ấy, hụt hẫng quá.

Người c.h.ế.t rồi không phải cũng mất đi cảm xúc sao? Nhưng tại sao, khi cô ấy cuộn mình khóc dưới mặt đất, tim tôi lại đau đến sắp nổ tung.

Tôi có chút hối hận, tôi không nên lừa cô ấy như vậy.

Nhưng tôi lại nghĩ, nếu không làm như vậy, cô ấy nên giải tỏa kiểu gì sau cái c.h.ế.t của tôi đây?

Được rồi, vẫn là hận tôi đi.

Cho dù như thế nào, hận tôi thì không cần vì tôi mà rơi nước mắt nữa.

Nhìn thấy t.h.i t.h.ể của tôi, Tần Ôn không khóc.

Coi như đã đạt được mục đích của tôi, tôi đưa tay xoa đầu cô ấy.

Tuy không chạm tới, nhưng tôi rất vui.

Cho đến khi tôi nhìn thấy, cô ấy đứng sau lưng mọi người, vài giọt nước trong suốt rơi xuống đất, cô ấy nhanh chóng lau mặt, rồi dứt khoát rời đi.

Cô ấy nhào vào trong chăn, thật lâu thật lâu vẫn chưa ngẩng đầu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hen-gap-lai-kiep-sau/chuong-6-goc-nhin-cua-lam-ky-an.html.]

Nghe được tiếng khóc thút thít của cô ấy, tôi rất muốn ôm cô ấy.

Tần Ôn vẫn thông minh như trước, chúng tôi diễn quá vụng về, khẳng định bị cô ấy nhìn thấu.

Cô ấy vẫn rơi lệ vì tôi, cô ấy vẫn để ý đến tôi.

Tôi nhắm mắt lại, chạm vào mặt cô ấy, vờ như mình có thể lau đi nước mắt của cô ấy.

Người c.h.ế.t thật sự vô dụng.

Ba ngày sau tang lễ , cô ấy không thể hiện chút cảm xúc nào.

Nhưng tôi biết, đôi lông mày nhíu chặt kia là lúc cô ấy đang kìm nén cảm xúc, cô ấy luôn luôn nhẫn nại.

Đến khi nhẫn nại đến cực hạn, tất cả đều sẽ đột ngột bộc phát.

Cô ấy tìm được quyển nhật ký của tôi.

Một chồng dày, cô ấy xem cả buổi chiều.

Nước mắt rơi trên mặt giấy ố vàng, rơi đến đau buốt trái tim tôi.

Tôi thật hối hận khi viết những thứ này.

Nhưng thật ra, tôi đã sớm quên mất nội dung trong đó, chỉ nhớ rõ hai chữ: Tần Ôn.

Mỗi một trang nhật ký của tôi, đều có hai chữ này.

Nhất định là bởi vì thứ bên trong quyển nhật ký này quá kích thích, Tần Ôn đã nhiều ngày không ăn cơm.

Nếu như tôi còn sống, tôi nhất định sẽ làm những món cô ấy thích trước khi cô ấy về nhà, dỗ dành cô ấy ăn từng miếng một.

Nhưng bên cạnh cô ấy không có tôi.

Cô ấy chỉ ăn một bữa cơm mỗi ngày, phần lớn thời gian ăn xong là nôn.

Bát bị rơi vỡ, mảnh sứ vỡ cắt ngón tay trắng nõn của cô ấy, m.á.u tươi chảy đầm đìa.

Cô ấy giống như không có cảm giác, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước: "Lâm Kỳ An, anh có nhớ em không?"

Tôi điên cuồng gật đầu, trả lời, nói rất to, nhưng cô ấy không thể nghe thấy.

Cô ấy khép mắt lại, ngã vào trong đống mảnh vỡ, mảnh vỡ bén nhọn cào rách lưng cô ấy: "Anh nhất định không cần em nữa rồi, nếu không sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi em một mình như thế."

Tôi liều mạng phản bác, cuối cùng, cô ấy cũng nghe thấy.

Cô ấy bò dậy từ trong vũng máu: "Thôi, anh có nhớ hay không không quan trọng, em nhớ anh lắm."

Nói xong, cô ấy quỳ trên mặt đất, lại bắt đầu khóc.

Nước mắt của cô ấy cứ tuôn mãi không ngừng, mãi đến khi thằng nhóc Lâm Cẩn Nghi tan học.

Cô ấy vội vàng thu dọn m.á.u trên mặt đất, thay quần áo màu đen rồi mới mở cửa cho nó.

Thằng nhóc thối đưa tay muốn ôm cô ấy, lại bị cô ấy tránh.

Tôi biết lý do, bởi vì sau lưng cô ấy toàn là máu.

Từ đó về sau, Tần Ôn nghiện tự hại.

Cô ấy rạch từng vết sẹo trên cánh tay mình, rạch đến m.á.u thịt be bét mới dừng tay.

Cô ấy u sầu, tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện.

Tôi muốn gọi điện thoại cho Tống Bách Giản, bảo cậu ấy đưa cô ấy đi thay tôi.

Nhưng âm phủ và dương gian không thể trò chuyện.

Nếu như có thể, tôi sẽ gọi cho Tần Ôn đầu tiên.

Cô ấy đã nói sẽ nghe lời tôi.

Đáng tiếc, đây đều là vọng tưởng của tôi mà thôi.

Ngoại trừ nhìn cô ấy ngày càng gầy yếu, tôi cái gì cũng không làm được.

Cô ấy gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương, giống như lần đầu tiên chúng tôi chính thức chạm mặt vào năm cô ấy mười tám tuổi vậy.

Bình luận

10 bình luận

Loading...