Hẹn Gặp Lại Kiếp Sau - Chương 7: Góc nhìn của Lâm Kỳ An

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-03 02:10:19
Lượt xem: 505

Cô ấy yếu ớt như một món đồ dễ vỡ.

Lần trước là tôi chắp vá cô ấy từng chút một, lần này không có tôi, cô ấy nên làm cái gì bây giờ?

Trả lời tôi chỉ có ống tay áo càng ngày càng dài của cô ấy trong những ngày hè nóng rực.

Mỗi ngày, cô ấy đều để lại rạch dài trên cánh tay, ngày càng sâu, ngày càng gần động mạch.

Tôi không muốn cô ấy chết.

Nhưng nếu như còn sống đối với cô ấy chỉ là một loại giam cầm, tôi sẽ không chút do dự giang hai tay với cô ấy.

Hai người cùng tồn tại ở m gian, có phải có thể đường hoàng ôm nhau hay không?

Tôi thử một chút, tay chạm vào cô ấy.

Hiện tại Tần Ôn vẫn còn ấm, trái tim vẫn đang đập nhịp nhàng, đều đặn, tiếng thình thịch vẫn đang rung động lồng n.g.ự.c cô ấy.

Nếu như có thể, hy vọng trái tim của cô ấy sẽ luôn ấm áp.

Ngày thứ mười chín sau khi tôi biến thành ma, Tần Ôn soi gương rồi bật khóc.

Cô ấy bị dáng vẻ của mình dọa khóc.

Vừa khóc vừa vuốt gương, hỏi người kia là ai.

Còn có thể là ai chứ, là Tần Ôn mà tôi yêu nhất mà.

Cô ấy ngâm người trong bồn tắm, mặt nước dần ngập quá miệng mũi cô ấy, hô hấp dần dần bị nước ngăn cách.

Tần Ôn muốn tự sát.

"Tần Ôn, không nên kích động."

Lời còn chưa nói hết, cô ấy đã bò ra ngoài, tiện tay quấn khăn tắm rồi vọt ra ban công.

"Lâm Kỳ An, em yêu anh! Tần Ôn yêu Lâm Kỳ An!"

Nhìn cô ấy hô to, tầm mắt của tôi cũng bị nước mắt ướt nhòe.

"Tần Ôn, anh cũng yêu em! Lâm Kỳ An yêu Tần Ôn!"

Tôi học theo cô ấy, hô to.

m thanh chấn động đến mức màng nhĩ tôi tê dại, nhưng cô ấy không nghe không được dù chỉ một chữ.

Cô ấy gọi điện thoại cho Tống Bách Giản.

Lúc nhìn thấy cô ấy gọi điện thoại, tôi hiểu ra cô ấy muốn làm gì.

Cô ấy muốn chết.

Tôi bắt đầu hối hận.

Sau khi kết hôn với cô ấy, cô ấy rất ít khi đi chơi.

Một cô gái học tự nhiên lại trở thành tác giả.

Cô ấy luôn kể chuyện của mình cho tôi nghe.

Mọi thứ dưới ngòi bút của cô đều tinh tế sinh động, câu chuyện của cô nên để toàn thế giới nhìn thấy.

Cho nên lúc đầu khi cô ấy sáng tác, tôi đã mở mấy trăm tài khoản để cày view cho cô ấy.

Từ đó về sau, mỗi một việc cô ấy làm, tôi đều lén ở sau lưng.

Có thể cô ấy biết, nhưng tôi nhận thấy tâm trạng của cô ấy đã được tôi thay đổi từng chút một, vậy là đủ rồi.

Cô ấy có biết hay không không quan trọng, cô ấy có thể một lần nữa mở rộng lòng là đủ rồi.

Tôi hối hận vì đã tự mình độc tài, tôi tự cho là đúng, tự mình đã thay cô ấy ngăn cản tất cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hen-gap-lai-kiep-sau/chuong-7-goc-nhin-cua-lam-ky-an.html.]

Chính vì nguyên nhân này, tâm lý của cô ấy mới bị tôi chiều đến mức yếu ớt như vậy.

Nếu như cô ấy kiên cường hơn một chút, hẳn là sẽ không tìm chết.

Nhưng tôi lại không nhịn được nghĩ, có thể gặp lại cô ấy, chính là may mắn lớn nhất đời này của tôi.

Cô giao thằng nhóc Lâm Cẩn Nghi kia cho Tống Bách Giản.

Cậu ấy đồng ý rất dứt khoát, cậu ấy nói: "Cô không cảm thấy được sao? Cô và hắn càng ngày càng giống nhau."

Nghe được lời của cậu ấy, trong lòng tôi thầm vui vẻ.

Hai người yêu nhau sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.

Tống Bách Giản, người anh em duy nhất của tôi ở kiếp này, kiếp sau tôi nguyện ý làm con trai của cậu ấy.

Nhưng cũng đừng nên giày vò cậu ấy quá, kiếp này cậu ấy đã làm quá nhiều điều cho tôi.

Tần Ôn về tới nhà cũ của tôi, cô ấy thuần thục cầm dao, đặt lên cổ tay mình.

Tôi nhắm mắt lại, tôi không muốn nhìn.

Tự mình cắt động mạch của mình nhất định rất đau đấy, Tần Ôn à.

Nghe tiếng mưa rơi, tôi cảm nhận được nhiệt độ trên lồng ngực, có người đang áp sát tôi.

Tay cô ấy ôm eo của tôi, kiễng chân ghé vào bên tai tôi: "Lâm Kỳ An, anh đừng nghĩ có thể bỏ em lại."

Lông mi tôi run rẩy, tôi rất sợ đây là một giấc mơ của tôi, vừa mở mắt ra thì tất cả đều sẽ biến mất.

Cho đến khi có ngón tay nhẹ nhàng kéo mí mắt của tôi ra, trong tầm nhìn nhỏ hẹp, tôi nhìn thấy khuôn mặt mà mình ngày đêm mong nhớ.

"Lâm Kỳ An, anh có nhớ em không?" Cô ấy cười hì hì hỏi tôi.

Mũi tôi chua xót, sợ rằng một giây sau sẽ rơi nước mắt.

Sợ bị cô ấy nhìn thấy dáng vẻ chật vật này, tôi hốt hoảng hôn cô ấy.

Động tác quá nhanh, răng và môi chúng tôi đập vào nhau.

Sau đó là nụ hôn triền miên.

Tôi đột nhiên cảm thấy không chật vật nữa, bởi vì nước mắt của chúng tôi đã hòa vào nhau.

Chỉ cần có Tần Ôn ở đây, hết thảy đều là dáng vẻ tốt đẹp nhất.

Tay cô ấy bé nhỏ, gầy không ra hình thù gì, lúc nắm tay với tôi, miết vào ngón tay tôi hơi đau.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy: "Tần Ôn, vì sao không ngoan ngoãn ăn cơm?"

Tôi lại sờ đến cánh tay chồng chất vết thương của cô ấy: "Tần Ôn, tại sao phải tổn thương chính mình?"

Cô ấy cười: "Em muốn xem khi nào anh mới chịu xuất hiện, nhưng em quên mất anh là ninja Lâm Kỳ An."

"Cho nên, để em tới tìm anh là được rồi." Cô ấy ôm eo tôi, mặt dán chặt vào lồng n.g.ự.c của tôi.

Chúng tôi đều đã không còn nhịp tim, nhưng khi dán sát vào nhau, trái tim giống như lại bắt đầu đập.

Thình thịch, thình thịch, nhịp đập đều giống nhau.

"Nghe nói nhịp tim đập giống nhau, kiếp sau còn có thể gặp nhau lần nữa đó~" Cô ấy kéo dài âm cuối, sau đó hôn dọc lên lông mày, mắt, mũi, rồi xuống môi tôi.

Giống như muốn ghi nhớ từng tấc một trên mặt tôi.

"Lâm Kỳ An, kiếp sau đổi lại để em yêu anh trước." Đây là câu nói sau cùng.

Sau đó, linh hồn của chúng tôi bắt đầu trở nên nhạt dần, trước khi hoàn toàn tiêu tán, tôi hét lên: "Tần Ôn, kiếp sau anh vẫn muốn yêu em!"

Tất cả đều trở về với cát bụi, không còn dấu vết của hai chúng tôi nữa.

Nhưng không sao, người có nhịp tim đập giống nhau thì kiếp sau vẫn có thể gặp lại.

Bình luận

10 bình luận

Loading...