Hẹn Gặp Lại Kiếp Sau - Chương 2:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:05:41
Lượt xem: 862

4.

Người đàn ông tiện tay vỗ lên vách tường, bụi bặm kết khối rơi xuống, lộ ra hình dáng đằng sau.

Tôi mất rất lâu mới nhận ra được đó là một tờ giấy khen hơi phai màu.

Mà nơi hắn vỗ lên kia rõ ràng ghi "Lâm Kỳ An".

Tôi đột nhiên nhận ra, tôi hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Lâm Kỳ An.

"Tranh thủ thời gian tìm đi, khu vực này sắp bị phá dỡ." Lời của người đàn ông vang lên, kéo tôi quay về hiện thực.

Trong không khí thoang thoảng mùi mốc, tôi lại bị viêm khí quản.

Trong nháy mắt tiếp xúc với không khí, tôi ho đến không kềm chế được, tôi lập tức quỳ rạp xuống đất, tìm tòi từng góc một trong phòng.

Không tìm được gì cả, cuối cùng chỉ còn lại một cái rương có khóa mật mã.

Khóa đã sớm rỉ sét, con số đã sớm mờ không chịu nổi.

Lâm Kỳ An đã nói, tôi là bí mật duy nhất của anh trên đời này.

Tôi dùng tay vuốt ve khóa, rồi lần lượt trượt thành số 0625.

6.25 là sinh nhật của tôi.

Giây phút ấn nút xuống, khóa bật mở ra.

Tôi run rẩy mở cái rương ra, bên trong cất một quyển sổ.

Mở trang thứ nhất ra, ngày tháng là sáu năm trước.

Trang giấy đã ố vàng, nét mực cũng không tính là cũ.

"Thích Tần Ôn."

Tôi lật xem từng trang, bên trong tràn ngập sự mê luyến của Lâm Kỳ An đối với tôi.

Cũng từng bước một trở nên gần như biến thái.

"Tần Ôn đẹp quá, muốn để cô ấy chỉ thuộc về tôi."

"Muốn giam Tần Ôn lại."

"Hôm nay Tần Ôn cười với người khác, tôi đổi ý rồi. Tần Ôn, tôi muốn làm em."

Trang cuối cùng, ngày đó là ngày mà cả đời này tôi cũng không thể quên được.

Nhưng Lâm Kỳ An lại viết ở trên nhật ký:

"Tần Ôn, em cuối cùng cũng là của tôi rồi."

5.

"Cô còn yêu hắn không?" Người đàn ông cười nhạo tôi ngây thơ, hắn giẫm giày da lên rương "Đây chính là Lâm Kỳ An cô yêu."

Tôi cuộn mình trên mặt đất, sụp đổ rơi lệ.

Trái tim giống như bị xé rách, nhưng tôi vẫn yêu anh.

Thậm chí khi chứng cứ được bày ra trước mắt, tôi vẫn còn ảo tưởng về anh.

Lỡ như là hãm hại thì sao? Làm sao có thể bởi vì quyển nhật ký nho nhỏ này mà lật đổ toàn bộ sự tốt đẹp của anh với tôi?

Cách một màn sương mù dày đặc trong mắt, tôi ngửa đầu, đối mặt với đôi mắt của người đàn ông: "Tôi muốn gặp anh ấy."

Người đàn ông không để ý tới tôi, chỉ cười điên cuồng: "Cô sẽ không còn được gặp lại hắn, ha ha ha ha ha ha, Lâm Kỳ An c.h.ế.t rồi!"

6.

Lâm Kỳ An là một tên lừa dối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hen-gap-lai-kiep-sau/chuong-2.html.]

Tôi là một người yếu đuối, luôn rơi lệ vì chuyện nhỏ.

Mỗi lần khóc, anh đều sẽ dịu dàng hôn lên nước mắt của tôi, ghé vào bên tai tôi dỗ dành: "A Ôn, đừng khóc, anh vĩnh viễn bên cạnh em."

Rõ ràng anh đã hứa hẹn sẽ vĩnh viễn bên tôi.

Nhưng khi tôi đứng trước mặt anh lần nữa, cho dù khóc bao lâu, anh cũng không động đậy.

Bởi vì trái tim của anh đã bị con d.a.o găm nhỏ đ.â.m xuyên qua.

Người không có trái tim không thể sống được, tôi nguyện ý cho anh trái tim của tôi.

Bởi vì trái tim của tôi quá đau đớn.

Tôi vĩnh viễn mất đi Lâm Kỳ An.

Bên cạnh anh còn có một t.h.i t.h.ể một người đàn ông.

Anh là bị cái t.h.i t.h.ể nam bên cạnh đ.â.m chết, cảnh sát nói trước khi chết, bọn họ đã đánh nhau kịch liệt.

Lâm Kỳ An vì bảo vệ tôi nên đã học võ thuật, nhưng đối thủ của hắn là tay lão luyện, ngoại trừ vết d.a.o trí mạng, khắp người hắn đầy thương tích.

Mà chỗ cổ người đàn ông có một lỗ kim rất nhỏ.

Kim đ.â.m chính xác vào động mạch cổ của hắn, đầu kim chứa chất kịch độc.

Pháp y kiểm tra vết thương của Lâm Kỳ An, vốn đây không phải vết thương trí mạng, nhưng anh cam lòng chết.

Anh nhào về phía người đàn ông lần nữa, nhân cơ hội đ.â.m trúng người đàn ông.

Hai người lại đánh nhau, Lâm Kỳ An không mạnh bằng, bị ném xuống đất.

Anh ngã sấp xuống, d.a.o găm trong n.g.ự.c hoàn toàn đ.â.m xuyên.

Nhìn động tác của nhân viên chuyên nghiệp miêu tả lại, trái tim tôi lại bắt đầu đau nhói.

Tôi gần như không dám nghĩ Lâm Kỳ An đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.

Tôi rất muốn ôm anh, nhưng anh lại không tỉnh lại được nữa.

7.

Người đàn ông bắt cóc con trai tôi tên là Tống Bách Giản.

Hắn tự xưng là đối thủ một mất một còn của Lâm Kỳ An, cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của anh.

Nhưng tôi không tin.

Trong nháy mắt nhìn thấy t.h.i t.h.ể Lâm Kỳ An, hốc mắt hắn rõ ràng còn đỏ ửng.

Tôi hỏi hắn: "Lâm Kỳ An là hạng người gì?"

Hắn ghét bỏ: "Một tên biến thái."

Tôi lại hỏi: "Nếu tôi đi cùng anh ấy, liệu anh ấy sẽ vui vẻ chứ?"

Hắn đáp: "Tên biến thái đấy sẽ g.i.ế.c tôi mất."

Nhìn kìa, Lâm Kỳ An quả nhiên vẫn không bỏ được tôi.

8.

Tôi dắt Tiểu Nghi đứng trước di ảnh của Lâm Kỳ An.

Thằng bé khóc lóc muốn đi tìm cha.

Tôi lại cười: "Đừng khóc, chú ấy vốn không phải là ba con."

Thật ra, lúc tôi nhìn thấy cái t.h.i t.h.ể nam kia thì đã sớm hiểu được.

Trên cổ hắn có một vết cào nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được.

Bình luận

10 bình luận

Loading...