Hẹn Gặp Lại Kiếp Sau - Chương 1:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:02:09
Lượt xem: 991

1.

"Mẹ, cha hông về đón sinh nhật con ạ?" Lâm Cẩn Nghi, cũng chính là con trai tôi, kéo tay tôi, cẩn thận hỏi.

Tuy Lâm Kỳ An không phải là cha ruột của thằng bé, nhưng thằng bé nói cha mình chính là Lâm Kỳ An.

Anh luôn rất hung dữ với thằng bé, cho nên con trai có chút sợ sệt anh.

"Có lẽ cha bận việc con ạ." Tôi xoa đầu an ủi thằng bé.

"Nhưng hôm qua con nghe cha nói ngày mai có thời gian mà." Thằng bé cãi lại.

"Thật à? Vậy cha nói như thế nào thế?"

"Cha nói, ngày mai có thời gian đi g.i.ế.c c.h.ế.t hắn!"

Nghe lời thằng bé nói, lòng tôi chợt khừng lại.

Lâm Kỳ An không phải người thích nói đùa, chẳng lẽ…?

"Mẹ, dẫn con đến khu vui chơi đi!"

Còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, sự chú ý của tôi đã bị Tiểu Nghi thu hút.

Thằng bé quá ầm ĩ, tôi chỉ có thể dẫn thằng bé đến công viên trước.

Khu vui chơi chật ních người, nhân lúc xếp hàng, tôi gọi điện thoại cho Lâm Kỳ An.

"Kỳ An."

Trong đám đông ồn ào, tôi nghe thấy giọng nói hơi có vẻ mệt mỏi của anh: "A Ôn."

"Có phải anh giấu em chuyện gì không?" Tôi như đùa giỡn hỏi anh.

Anh tránh mà không đáp "A Ôn, anh rất nhớ em."

Tiếp đấy, tôi dường như nghe thấy tiếng d.a.o đ.â.m vào cơ thể, rồi sau đó là tiếng điện thoại báo bận.

Cho dù tôi gọi thế nào, cũng không thể nghe thấy giọng nói của anh nữa.

Lâm Kỳ An, anh cũng không nên làm chuyện điên rồ!

Tôi vô thức muốn kéo Tiểu Nghi về nhà, nhưng tay lại nắm vào khoảng không.

Phía sau có thứ gì đó đặt lên eo của tôi: "Thành thật đi theo tao, nếu không con của mày..."

2.

Tuy nói trước khi Tiểu Nghi sinh ra, tôi từng vô số lần muốn bóp c.h.ế.t thằng bé, nhưng dù sao tôi cũng là con người, không phải súc vật, đứa nhỏ mình nuôi năm năm chung quy vẫn không bỏ xuống được.

Tôi thỏa hiệp.

Hắn nhét tôi lên xe, thậm chí còn cẩn thận chắn cho đầu tôi, sợ tôi bị dập.

Tôi cảnh giác, trừng mắt nhìn hắn: "Anh là ai?"

Chỉ tiếc, tôi không nhận ra đôi mắt này.

Người đàn ông đeo khẩu trang, không để ý đến tôi, tự mình khởi động ô tô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hen-gap-lai-kiep-sau/chuong-1.html.]

Cửa sổ xe dán băng dính đen, tôi không nhìn thấy chút cảnh sắc ngoài cửa sổ nào, trong lòng hốt hoảng khó hiểu.

"A Ôn, anh rất nhớ em."

Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời Lâm Kỳ An, tôi hỏi hắn: "Anh biết Lâm Kỳ An không?"

Trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy ánh mắt hắn dừng lại, sau đó hung dữ gắt một cái: "Yên tâm, có người sẽ báo thù thay cô, hắn không sống được nữa đâu."

Lâm Kỳ An, không sống được nữa?

"Anh nói rõ ràng đi!" Tâm trạng của tôi có chút mất khống chế, bóp lấy cổ của hắn từ sau lưng.

Mạch m.á.u của người đàn ông đập thình thịch trong lòng bàn tay tôi, tôi càng dùng sức siết chặt lại.

Hắn chỉ đỗ xe vào ven đường, mặc cho tôi bóp chặt sinh mệnh của hắn.

Cuối cùng, tôi tự biết không g.i.ế.c được hắn nên buông lỏng tay ra, cầu xin hắn nói thêm cho tôi biết thêm ít tin tức về Lâm Kỳ An.

"Van cầu anh, tôi yêu anh ấy, tôi không thể mất đi anh ấy."

Nghe xong lời của tôi, người đàn ông cười nhạo: "Hy vọng đến lúc đó, cô còn có thể nói ra những lời như vậy."

3.

Xe dừng lại trước một tòa nhà nhỏ.

Người đàn ông mở cửa xe cho tôi, đi trước: "Đi vào với tôi."

"Vậy con trai của tôi..."

Hắn đáp ứng tôi, chỉ cần tôi cùng hắn đi một chỗ, sẽ đưa con trai hoàn hảo không tổn hao gì về nhà.

"Con trai cô đã về nhà rồi, cô có thể gọi điện thoại cho dì giúp việc xác nhận một chút." Người đàn ông dựa vào cạnh cửa, bóng hắn hắt dài xuống dưới đất.

Tôi gọi điện thoại cho dì Vương xác nhận Tiểu Nghi bình an, đáy lòng khẽ thở phào.

"Có muốn vào không?" Chùm chìa khóa trên ngón tay người đàn ông leng keng va vào nhau, hắn nhìn tôi: “Bên trong có chân tướng năm năm trước.”

"Năm năm trước?"

Những chuyện từ năm năm trước, trí nhớ của tôi đã sớm mơ hồ, chỉ còn lại giấc mơ đau khổ đến mức bừng tỉnh.

"Chính là chuyện mà cô đang nghĩ đến." Người đàn ông nhét chìa khóa cho tôi: "Vào hoặc không vào, quyền quyết định nằm trong tay cô."

Tôi luôn cảm thấy người đàn ông này khá quen thuộc, nhưng không thể nào nhớ ra đã gặp ở đâu.

Nhưng có thể xác nhận, hắn không có sát tâm với tôi.

"Nếu sợ hãi, tôi đi cùng cô?" Thấy tôi do dự, hắn mở khóa, kéo cửa ra.

Bên ngoài tòa nhà nhìn có vẻ xám xịt, nhưng lại không có bụi bặm bay xuống.

Công tắc bên tường đã sớm không thể gọi được đèn đang ngủ say, trong căn phòng tối tăm lộ ra vẻ thần bí.

Trong mỗi một đêm tôi bừng tỉnh, Lâm Kỳ An luôn giúp tôi quên đi.

Nhưng khi thật sự đứng trước cửa, tôi mới nhận ra, chuyện từng trải qua căn bản không có cách nào hoàn toàn quên đi.

Huống chi, hung thủ sợ tội lẩn trốn đã sớm thành vết thương thối rữa trong lồng n.g.ự.c tôi.

Cho dù chân tướng có đau đớn đến đâu, tôi cũng phải tự tay xé rách vết sẹo của mình.

Bình luận

10 bình luận

Loading...