Hẹn Gặp Lại Kiếp Sau - Chương 3:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:08:26
Lượt xem: 840

Nhưng tôi biết rõ vị trí của vết cào này như lòng bàn tay, bởi vì năm năm trước tôi đã tự tay cào ra.

Vào chính cái đêm mà tôi mất đi tất cả.

Mẹ c.h.ế.t vì tai nạn giao thông trong lúc sốt sắng tìm tôi, cha lại gặp tai nạn trên công trường, ngã xuống từ trên tầng cao, đến t.h.i t.h.ể cũng không còn nguyên vẹn.

Mà tôi lại bị kéo vào trong ngõ hẻm, bị xâm phạm, hung thủ lại bốc hơi khỏi nhân gian.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được khuôn mặt kia.

Khuôn mặt luôn bị che kín trong mỗi cơn ác mộng, chỉ cần mơ đến sẽ bừng tỉnh.

Cuối cùng hắn cũng c.h.ế.t rồi, có lẽ tôi nên vui vẻ.

Nhưng hắn cũng đã mang Lâm Kỳ An đi.

Đời này tôi cũng không thể vui vẻ được nữa.

"Vậy ba của con là ai?" Tiểu Nghi lau nước mắt nhìn tôi.

Tôi chỉ vào Tống Bách Giản trong đám đông: "Thật ra cha của con là chú ấy."

"Con quả nhiên không phải con ruột, khó trách cha không thích con chút nào!" Tiểu Nghi bĩu môi đi tìm Tống Bách Giản.

Khi còn sống, Lâm Kỳ An luôn hung dữ với Tiểu Nghi.

Cũng đúng, sao anh có thể đối xử tốt với thằng bé được chứ.

Nếu không phải có tôi ở đây, anh đã hận Lâm Cẩn Nghi thấu xương.

9.

Tiểu Nghi bị đột nhiên xuất hiện, ôm chặt lấy chân Tống Bách Giản, hắn lập tức nhìn về phía tôi "Dẫn con trai cô đi!"

"Tặng cho anh đấy." Tôi cười nói.

"Tôi không muốn!"

Sau khi vất vả dỗ dành Tiểu Nghi đi sang chỗ khác, tôi đề nghị nói chuyện riêng với Tống Bách Giản.

Hắn đồng ý.

Thời tiết vẫn còn lạnh, tôi bước trên đường, gió thổi mờ đi giọng của tôi: "Tống Bách Giản, anh ghét Lâm Kỳ An lắm à?"

Hắn giả bộ như không nghe thấy.

Tôi hỏi lại thêm một lần, lúc này hắn mới không tình nguyện mở miệng: "Người tôi ghét nhất là hắn."

"Thật ra anh vốn không phải là đối thủ một mất một còn của anh ấy đúng không?"

"Cô đừng đoán mò." Hắn không thừa nhận.

"Anh ấy nói, anh là người anh em tốt nhất của anh ấy."

Tôi nhẹ nhàng mở miệng, nhưng chỉ vậy đã chọc cho hốc mắt của hắn ươn ướt.

"Cô nghe được ở đâu?"

Tôi than vãn: "Anh làm giả nhật ký tệ quá, chữ của Lâm Kỳ An không xấu như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hen-gap-lai-kiep-sau/chuong-3.html.]

Trong lúc nói cười, có thứ gì đó khiến mắt tôi mờ đi, lúc dụi mắt tôi mới nhận ra đấy lại là nước mắt.

"Giả cái gì chứ?" Tống Bách Giản vẫn giảo biện.

"Tôi đã tìm được nhật ký của anh ấy." Tôi bỏ lại câu nói này, hắn không nói gì nữa.

"Anh biết trong nhật ký, anh ấy viết anh như thế nào không?" Tôi tiếp tục nói: "Tống Bách Giản y như cún vậy, là người bạn trung thành nhất của mình."

Tống Bách Giản mắng anh không có lương tâm, tôi cũng mắng theo.

Đúng, Lâm Kỳ An là đồ không có lương tâm, dám bỏ tôi lại một mình!

10.

Sau khi hỏa táng t.h.i t.h.ể Lâm Kỳ An xong, tôi điên cuồng lục thùng rác.

Tôi gom hết toàn bộ những thứ mang theo dấu vết của anh, cất vào trong tủ sắt.

Thùng rác rất bẩn, tôi tìm thấy một quyển nhật ký mốc meo ở dưới cùng.

Nhật ký rất dày, ngày cũ nhất đã là hơn mười năm trước.

Nhưng trang đầu tiên của nhật ký, lại chính là về tôi.

"Cô ấy là người duy nhất nguyện ý nói chuyện với tôi, cô ấy tên là Tần Ôn, Ôn trong ôn nhu."

Mỗi một trang sau đó, đều viết về tôi.

"Muốn làm bạn tốt với Tần Ôn, nhưng bạn của cô ấy rất nhiều."

"Cô ấy bảo tôi không nên bắt chước cách cô ấy nói chuyện, Tần Ôn bắt đầu chán ghét tôi."

"Được rồi, tôi không xứng kết bạn với Tần Ôn, cô ấy đẹp như vậy, mà tôi đến cả việc nói chuyện còn không ổn."

Đọc đến đây, tôi bỗng liên hệ Lâm Kỳ An với một người bạn học hồi tiểu học.

Tôi không nhớ dáng vẻ của người bạn ấy, chỉ nhớ người bạn ấy luôn nhìn theo tôi.

Người bạn ấy cũng rất ít khi nói chuyện, chỉ nhìn tôi.

Thỉnh thoảng, tôi sẽ nói chuyện phiếm với người bạn ấy, nhưng người bạn ấy luôn lắp bắp, bạn học đều mắng là đồ cà lăm, bảo tôi cẩn thận lây bệnh.

Người bạn ấy gấp đến độ òa khóc: "Tớ... Tớ... Tớ không... cà lăm."

Tôi cũng sợ bị lây cà lăm, nhưng người bạn ấy thật sự quá đáng thương, tôi không nhịn được mà nói chuyện với người bạn ấy.

Nếu sớm biết người bạn ấy chính là Lâm Kỳ An, lúc trước tôi đã bám lấy người bạn ấy, rủ chơi cùng với tôi.

Tôi cố nén nước mắt, tiếp tục lật sang trang sau.

"Sắp chuyển trường rồi, Tần Ôn liệu có nhớ mình hông, có lẽ cô ấy cũng không nhận ra mình rời đi."

"Đến trường mới, không có Tần Ôn, không ai nói chuyện với mình."

"Không muốn đi học, mình phải đi rất lâu rất rất lâu, cuối cùng cũng đến trường học cũ, còn chưa kịp thấy Tần Ôn đã bị cha bắt về nhà, ba đánh mình rất đau."

"Mẹ bị cha đánh bật khóc, nhưng mình không biết nói gì, chỉ có thể khóc cùng với mẹ, nếu như Tần Ôn ở đây nhất định có thể an ủi mẹ."

"Mình không cà lăm, mình muốn cho Tần Ôn biết, nhưng mình không biết cô ấy học trường trung học nào."

"Đi hết tất cả các trường trung học gần đó một lượt, Tần Ôn ở trong trường cách xa mình nhất, mình trèo tường đi vào, nhìn thấy ảnh chụp Tần Ôn trên bảng vinh quang."

Bình luận

10 bình luận

Loading...