Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Hệ Thống] Náo Loạn Thời Thế - #13 : Quay ngược thời gian, làm lại từ đầu (12)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-01 07:52:39
Lượt xem: 9

Cha mẹ Lâm đòi lại tiền suất học của Lâm Mộc Mộc.

 

Cô cúi gằm mặt, cả người run lẩy bẩy, nhưng thực ra là nhịn cười đến nội thương.

 

Không hổ là hai bậc sinh thành.

 

Du phó hiệu trưởng sứt đầu mẻ trán, một kỳ học phí đã trôi qua đương nhiên không thể trả lại tiền, học kỳ hai vừa bắt đầu gần một tháng. Lâm Mộc Mộc lại là học sinh ba tốt thuộc lớp trọng điểm, còn có khả năng thi học sinh giỏi cấp thành phố, trường học đương nhiên muốn ngậm ngọc toả sáng.

 

Lâm Mộc Mộc đếm cừu ở trong đầu.

 

Một kỳ học phí của cô là hai ngàn năm trăm tệ, cô có thể chi trả. Nhưng trước khi cô trở thành công dân chính thức, dù cô có khả năng trả thì cũng không dùng được.

 

Bắt buộc phải có người giám hộ đứng tên chi trả và chịu trách nhiệm cho hành vi của cô khi còn ngồi trên ghế nhà trường.

 

Cái này không phải quy tắc riêng mà là quy định chung của tất cả trường học. Học sinh chưa làm ra tiền, cũng chưa thể chịu hết hoàn toàn trách nhiệm ứng xử đối với hành động của bản thân.

 

Nếu học sinh học kém, đó là do nhận thức của học sinh.

 

Nhưng nếu học sinh phá hoại bàn học, của công của nhà trường, đương nhiên phải có người chịu trách nhiệm bồi thường khi học sinh chưa làm ra tiền.

 

Hơn nữa vị trí người giám hộ này cũng có quyền lợi khác.

 

Nhà nước cho phép một người giám hộ có thể chịu trách nhiệm cho nhiều đứa trẻ, hơn nữa hàng tháng sẽ chu cấp cho một trẻ em dưới mười tám tuổi sáu trăm tệ.

 

Số tiền này là nhà nước bỏ vốn đầu tư nuôi dưỡng mầm non tương lai.

 

Nhưng với nhiều gia đình thì đây là một khoản thu nhập không nhỏ.

 

Lâm Mộc Mộc hiện tại là học sinh ba tốt, thế nhưng cha mẹ Lâm cũng lạnh lùng buông bỏ, số tiền này cho dù vẫn tiếp tục duy trì dưới tên Lâm Mộc Mộc, nhưng tiền đó sẽ chảy vào túi ai ?!

 

Du phó hiệu trưởng cảm thấy xoắn xuýt.

 

Tiền này dùng để trả học phí cũng không khó. Nhà trường có thể tạo điều kiện cho Lâm Mộc Mộc thanh toán học phí theo tháng.

 

Nhưng vấn đề ai là người giám hộ của Lâm Mộc Mộc mới được ?

 

Nhìn tình hình có vẻ con bé bị ngược đãi tinh thần.

 

Cảnh sát làm công tác tư tưởng với cha mẹ Lâm không được, quay sang bàn bạc với Du phó hiệu trưởng. Trường hợp xấu nhất sẽ gửi gắm Lâm Mộc Mộc ở cô nhi viện, nếu như không có người chịu đứng ra hỗ trợ.

 

Cha mẹ Lâm kiên quyết đòi lại tiền học.

 

Lâm Mộc Mộc lúc này không thể nói gì.

 

Châu Nghị ở ngoài đồn nghe cha mẹ Lâm ầm ĩ đòi tiền học của con, thật sự cạn lời.

 

Có loại cha mẹ như thế sao ?

 

Chẳng trách con bé phải đi bán cơm từ sớm.

 

Cũng may Mã hiệu trưởng đi không quá lâu. Khi ông ta quay lại còn mang theo một cô giáo.

 

Mọi chuyện sau đó đều là thuận nước đẩy thuyền.

 

Lâm Mộc Mộc về sau do nhà trường phụ trách. Cha mẹ Lâm không còn trách nhiệm của người giám hộ, đoạn tuyệt quan hệ. Lâm Mộc Mộc trở thành con gái nuôi của cô giáo dạy Sử - Lâm Hiểu Lương.

 

Nhìn cha mẹ cùng Lâm Băng Băng xách xe rời đồn cảnh sát nhanh như tránh bệnh dịch, Lâm Mộc Mộc cười lạnh.

 

Sớm thôi, quả báo sẽ đến với các người sớm thôi.

 

Nhưng may mắn nhà trường đã không bỏ qua cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/he-thong-nao-loan-thoi-the/13-quay-nguoc-thoi-gian-lam-lai-tu-dau-12.html.]

 

- Cảm ơn nhà trường đã quan tâm giúp đỡ, em nhất định không phụng sự mong mỏi của thầy cô !

 

Lâm Mộc Mộc cúi đầu sát đất, thành kính cảm ơn ba người.

 

Lâm Hiểu Lương sau khi biết được tình huống, trong lòng liền bất bình thay cho Lâm Mộc Mộc.

 

Cũng là phụ huynh, sao lại có dạng cha mẹ như vậy ?!

 

Không thể chấp nhận được !!

 

Bà đỡ cô đứng dậy, cũng thay cô chuẩn bị giấy tờ hợp pháp.

 

Chuyện nhận con nuôi còn phải xử lý rất nhiều thủ tục, nhưng chỉ cần có người đứng tên giám hộ, Lâm Mộc Mộc đã trở thành con người hoàn toàn mới.

 

Lâm Hiểu Lương làm giáo viên tại trường, chồng bà mất đã lâu, con trai lại đang công tác tại thành phố khác, ở đây chỉ có một mình bà với căn nhà thiếu đi hơi ấm.

 

Bà vẫn luôn mong có người bầu bạn.

 

Lâm Mộc Mộc là một đứa trẻ ngoan, cũng là học sinh chăm chỉ nhất khối. Nhận cô làm con, bà vui mừng không hết.

 

Xem mẹ nuôi có vẻ là người tử tế, Lâm Mộc Mộc cũng không dấu diếm, thẳng thắn nói bản thân còn có họ hàng nhờ cậy, chỉ là người họ hàng này có chút đặc biệt.

 

- Mẹ nuôi, chị họ con là người tốt, nhưng mà nhà chồng của chị họ rất đáng sợ, nếu con nói ra chị ấy sẽ bị đánh chết.

 

- Hiện tại con đang ở trọ, con sống rất tốt, mẹ nuôi không cần lo lắng.

 

Để mẹ nuôi yên tâm, Lâm Mộc Mộc còn dẫn bà đến tận phòng trọ. Nhìn căn phòng khang trang đầy đủ đồ đạc, Lâm Hiểu Lương lúc này mới từ bỏ ý nghĩ đưa Lâm Mộc Mộc đến sống chung. Con bé là người thông minh, chẳng hiểu sao trời đất lại vỡ từ gỗ mục.

 

- Tiền học cuối tháng con nhất định sẽ trả lại mẹ. Chị họ con có cho con mượn một số tiền, đây là gửi ở chỗ con để con dùng. Hiện tại chị ấy sống không tốt, con không thể để lộ thông tin của chị ấy được, mẹ nuôi thông cảm cho con !

 

Lâm Mộc Mộc ngước đôi mắt tràn đầy tin tưởng nhìn Lâm Hiểu Lương.

 

Bà sờ đầu cô, ánh mắt phức tạp. Lâm Mộc Mộc rất thông minh, con bé từ chối đến sống với bà, hẳn là sợ cảnh sống chung với gia đình.

 

Còn Lâm Mộc Mộc ngại phiền phức. Thật ra cô cũng không sợ bà tìm đến chị họ, bởi vì người này có thật.

 

Chỉ là không phải ruột thịt.

 

Chị họ trong lòng cô là một cô gái bị lừa kết hôn, nhà chồng độc ác chỉ mong con trai, ngày bắt chị đi làm đêm bắt chị làm trâu làm ngựa. Chồng của chị và kẻ lừa cô có quen biết, chính chị cũng bị kẻ lừa cô dắt mối làm mai.

 

Chị ấy vụng trộm giấu được hơn ba mươi nghìn tệ, là tiền mồ hôi nước mắt hơn tám năm chị làm công. Số tiền này chị đã từng đưa cho cô, bởi vì chị ấy biết chị ấy không thể chạy trốn. Chị nhìn cô còn trẻ, thương cô.

 

Lâm Mộc Mộc của khi ấy mắc nợ chị.

 

Bởi vì cô cầm tiền nhưng vẫn không chạy thoát được vòng xoáy xã hội, lại chôn vùi cuộc đời dưới "cái c.h.ế.t trắng".

 

Tiễn mẹ nuôi đi về, Lâm Mộc Mộc lúc này mới coi như yên tâm. Dày vò đến tận mười một giờ tối, tốn bao nhiêu thời gian và miệng lưỡi, bụng cô đã sớm đói meo.

 

Lâm Mộc Mộc gọi một phần cháo gà, lại nhìn xe đạp suýt nữa bị mẹ Lâm tính mang đi, cảm thấy màu xe sơn đặc biệt xấu.

 

- Hệ thống, mi có cách nào đổi màu xe đạp hay không ? Đổi màu xoá xui xẻo xui xẻo.

 

[ Hệ Thống ] : Ký chủ có thể bán xe đạp này mua xe của hệ thống. Xe của hệ thống có thể tuỳ ý ký chủ đổi màu bất cứ lúc nào.

 

Lâm Mộc Mộc cảm thấy có thể thử. Xe đạp này về sau có thể để chị họ dùng, tuyệt không lãng phí.

 

Chỉ là đến khi nhìn thấy giá của xe đạp, Lâm Mộc Mộc liền trợn trắng mắt.

 

Mẹ nó, một cái xe đạp cơ bản liền trị giá một trăm mười một nghìn tệ !!!

 

Hệ thống c.h.ế.t tiệt điêu dân hại túi tiền này, sao không lật trời luôn đi !!!

Loading...