Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:19:42
Lượt xem: 2,623

 

Trách không được ta không có cảm giác được ma khí đang d.a.o động, nó là trực tiếp ký sinh trên thân của con khỉ nhỏ.

"Xích vũ!"

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, tay ta không tránh thoát, vội vã gọi ra Xích Vũ kiếm.

Yêu ma kia nghe ta gọi Xích Vũ, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, "Không mất công mà vẫn có, ha ha, không tốn sức mà vẫn đạt được đây!"

Bộ mặt tối đen của hắn lộ ra nụ cười xấu xa, ngồi xổm ở trên cây xích đu rồi lại gần nói chuyện với ta, trong miệng toàn là nước dãi, khiến người buồn nôn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Ta chính là hộ pháp ma vực, Linh Vũ Tiên tử, Thánh Chủ đại nhân cho mời."

Không cùng hắn nói nhảm, ấn ký lông vũ màu đỏ bỗng nhiên sáng lên, xích vũ kiếm theo ý ta hành động, cùng tên yêu ma kia chiến đấu.

"Thực đáng ghét, thực đáng ghét."

Mấy chục hiệp đấu xuống, yêu ma kia cuối cùng vận hết toàn lực, cắn chót lưỡi, trong miệng phun ra khí thể màu đen, làm ta bị choáng ngợp mà ngã xuống hôn mê.

Tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong thiên động phủ cỏ khô.

Đầu đau như muốn nứt ra, chậm chậm, nhìn thấy trong động có ba yêu ma hình thù kỳ quái

Bọn hắn thấy ta đã tỉnh lại, vây quanh ở một chỗ dùng ngôn ngữ của Ma vực khe khẽ trò chuyện.

Trong động dùng "Nguyệt huỳnh thạch" thay đèn chiếu sáng, có thể thấy mọi vật, nhưng nhìn không rõ ràng.

Giật mình, ta kinh ngạc phát hiện bên cạnh còn có một người cũng đang bị trói giống mình ——

Minh Hoa!

"Ngươi làm sao lại ở đây?"

Trong mắt Minh Hoa đầy bóng tối, nàng ta yếu ớt chớp động, "Ai cần ngươi lo."

Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn biết Tư Hoành có bình yên hay không thôi.

Ta không nói tiếp nữa, Minh Hoa thì nhịn không được, oán trách ta, "Đều là lỗi của ngươi, lúc ngươi bị ma quỷ bắt đi, tất cả mọi người đi cứu ngươi, liền đem bản đế cơ bỏ lại."

Ta yên tĩnh, vẫn không nói, ta nghĩ, tám phần là nàng nghe thấy thanh âm đánh nhau, muốn nhìn trò cười của ta, trực tiếp làm dê dâng vào miệng cọp.

Kỳ thật nếu ta đoán không sai, Tư Hoành biết pháp thuật của Minh Hoa là yếu nhất, cố ý thiết hạ kết giới, để nàng ở nguyên đó chờ.

Nàng đợi không kịp muốn nhìn ta chật vật xấu mặt trước mặt Tư Hoành, mới chuồn êm ra.

"Ngươi tại sao không nói chuyện, nói cho ngươi biết, Tư Hoành nhất định sẽ tới cứu ta, ngươi đến lúc đó còn phải mượn hào quang của ta mà ra ngoài đấy!"

"Ừm."

Lúc này sơn động lại đi vào một yêu quái, đầu dê thân người, chính là tên đã bắt ta lúc trước.

Trên người hắn đầy màu sắc, càng kích động càng hung hăng, một mặt bất thiện nhìn ta cùng Minh Hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-17.html.]

Cuối cùng, ánh mắt hắn khóa chặt trên thân Minh Hoa, cười như không cười hừ hừ hai tiếng, "Ngươi là Thái Tử Phi của thiên giới?"

Minh Hoa bị gương mặt xấu đến nỗi không thể nhìn thẳng doạ sợ, dính vào ta run lẩy bẩy, nửa tiếng cũng không phát ra được.

Nàng từ nhỏ được yêu chiều nuôi nấng ở Thanh Khâu, không ai không sủng ái dỗ dành, đương nhiên chưa từng thấy qua kẻ nào xấu xí như vậy.

Yêu quái kia tựa hồ cũng không muốn biết đáp án, không quan trọng nhún nhún vai, đứng lên dùng móng vuốt khẽ vuốt vết thương.

"Thánh Chủ chỉ cần ta, mang theo nàng vướng víu làm cái gì."

Ma quái hắc hắc cười lạnh, "Không có nàng, chỉ sợ đến ngươi cũng chẳng cần mang đi nữa."

Rất nhanh, ta liền hiểu ý tứ trong lời của hắn.

Ta cùng Minh Hoa đều bị lôi ra sơn động.

Đã là ban đêm, nhưng bên ngoài rất sáng, "Lăng nhật kiếm" của Tư Hoành phát ra những tiếng ong ong, xoay quanh ở đỉnh đầu mọi người, phát ra huy quang chói mắt.

Uy nghiêm của Lăng Nhật Kiếm có thể che lấp nhật nguyệt.

Tư Hoành đứng trước khe nứt đang rộng mở, bên cạnh hắn, Hoài Chỉ cùng Tử Vân tiên tử thần sắc lo lắng.

"Hắc hắc, lăng nhật kiếm lão phu cũng không dám cản, không bằng để hai tiểu tiên tử này thay lão phu chịu một phen!"

Quái vật đầu dê cất tiếng nói sắc nhọn, một tay bóp lấy cổ Minh Hoa, đưa nàng giơ lên, cho đến khi hai chân cách mặt đất.

Minh Hoa đạp thẳng hai cước, chỉ sợ đời này nàng chưa từng phải chịu loại khổ sở này.

Không được, lão già này nếu là bóp c.h.ế.t Minh Hoa, thì thật là rắc rối.

Ta ra sức tụ linh, ý đồ tránh thoát khống chế, mà nhưng linh khí trong người tựa hồ không cách nào điều động.

"Ngươi muốn như nào?"

Tư Hoành hơi vặn lông mày, lúc đưa tay ra, lăng nhật kiếm biến hoá ra hàng trăm kiếm ảnh, nhưng sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể dùng để uy hiếp.

Quái vật đầu dê lui về sau mấy bước, buông Minh Hoa xuống, hắc hắc cười to, "Hai tiên tử này, bản hộ pháp chỉ cần mang đi một người thôi."

"Ma vực đen không thấy đáy, vừa khổ lạnh lại không thú vị, Thánh Chủ đại nhân đang thiếu một tiên tử mỹ mạo dùng để tiếp khách."

Minh Hoa hu hu khóc lớn, "A hoành, ta sợ bóng tối."

Nguyên bản Tư Hoành đang vô cùng bình tĩnh, bởi vì câu nói này mà thay đổi sắc mặt.

Yêu thương và quan tâm vô cùng, thì ra hắn cũng sẽ có vẻ mặt như vậy.

Thái tử cho tới bây giờ không hề để lộ hỉ nộ ái ố, cũng sẽ có lúc đại loạn trong lòng.

Ta khắc chế dời ánh mắt, không nhìn hắn nữa.

"Để Minh Hoa trở về."

Thanh âm của hắn hơi khàn, nhưng một khắc cũng chưa từng do dự.

Loading...