Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:30:24
Lượt xem: 2,018

Thanh âm nhất quán ôn hòa êm tai, lại khiến ta hô hấp trì trệ.

Muôn vàn suy nghĩ ùn ùn kéo đến, quấy đục làm đầu óc ta đau đớn, không thể không gắt gao cắn môi, cố gắng tự trấn định bản thân.

Tam sinh tam thế ước hẹn thành thân vào Cốc Vũ, vốn là hắn hứa hẹn với ta.

Bây giờ, đều chỉ thuộc về Minh Hoa.

Cũng tốt, tiểu thiếu niên kia, không có cô phụ vu nữ mù năm ấy rồi.

7,

Lối vào Hồng Phong cốc, Minh Hoa trông mong chờ Tư Hoành.

Nàng nhìn thấy bên người Tư Hoành còn nhiều thêm ba người, nét mặt tươi cười như hoa trong nháy mắt thu liễm lại, lúc nhìn thấy ta, lại giống như nhớ tới cái gì chuyện lý thú, bên môi ngậm lấy nụ cười có như không.

"A Hoành!"

Nàng chạy tới kéo ống tay áo Tư Hoành, thanh âm mềm mềm, "Ta chờ rất lâu rồi."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Không phải nói không đến sao?"

Tay áo bị lôi kéo của Tư Hoành giật giật, cuối cùng vẫn không rút ra.

Thần sắc hắn hơi ôn nhu, mặt mày dù chưa từng mang ý cười, đã là thái độ thân mật cực kỳ hiếm thấy

Độ khó cao như cửa ải Ngọc Môn Quan, chung quy cũng có người vượt qua rồi.

Tử Vân lại vụng trộm nhìn ta.

Nàng cảm thấy ta nên phản ứng làm sao, nên khóc hay là nháo, hoặc là buồn bã vì bị tổn thương.

Không đâu, ta sẽ không để cho Tư Hoành khó xử, cũng sẽ không tự làm mất mặt mình.

Thế là đội ngũ một chút biến thành năm người, hai đôi đạo lữ, còn có một người là ta.

Đằng vân nửa ngày, rốt cục dừng lại tại bờ bắc linh trạch, nhìn thấy giữa không trung lơ lửng một khe hở bất quy tắc, ước chừng dài hai trượng, rộng bảy tấc.

Xuyên thấu qua vết nứt nhìn sang, khí thể tím đen đậm đặc đang cuộn trào, thuận theo vết nứt co duỗi muốn thoát ra ngoài.

"Tựa hồ không phải khe hở để dịch chuyển tức thời, điện hạ, chúng ta lại đi tìm chỗ khác xem có còn nữa hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-16.html.]

Hoài Chỉ dứt lời, ra hiệu Tử Vân cùng ta đuổi theo hắn.

Đang muốn đi, Minh Hoa đột nhiên lôi kéo tay của ta, "Bản đế cơ cùng Vũ Linh Tiên tử cùng một chỗ, có được hay không."

Chưa kịp trả lời, Tư Hoành nhìn ta, mở miệng để Minh Hoa ở lại.

Sợ ta tổn thương nàng a.

Nhưng ta, thật sự không dùng cấm thuật của ma tộc.

Tử vân tiên tử lần đầu đến bên cạnh Linh trạch, nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy hiếm lạ.

Hoài Chỉ đối với nơi này cũng tiinhs như một nửa là chủ nhà, hận không thể đem hết cố sự của từng ngọn cây cọng cỏ biên soạn để mà kể lại, chỉ muốn giai nhân cười một tiếng.

Hai người sánh vai mà đi, tiếng cười âm vang,ta  nghe được trong lòng cũng cao hứng.

Tận lực chậm dần tốc độ, rơi vào đằng sau, chẳng có mục đích tìm kiếm.

Dừng ở bờ bắc của Linh trạch, phần lớn là cây ăn quả sinh trưởng tự nhiên, lúc này quả mọc vô cùng tốt, từng chùm treo đầu cành.

Hái được một chút ôm vào trong ngực, đi một bước, lại cắn một miếng.

Có ngọt giòn, có nhiều nước, mùi vụ không quả nào giống quả nào.

Bỗng nhiên, phát giác được có người đang dòm ngó, ta ngẩng đầu, nhìn thấy một con khỉ nhỏ đang gắt gao nhìn chằm chằm đống quả trong tay ta.

"Muốn hả, tự mình đi hái đi."

Ta chỉ chỉ về phương hướng có cây, con khỉ lôg chỉ “ chi chi” kêu to.

Bụng nó có lông tơ màu vàng xám, có chỗ có vết đỏ sậm.

Ta nghĩ nó đã bị thương ở đâu đó, không thể kiếm ăn, cho nên đi qua, đem quả đưa cho nó.

"A, nhanh ăn đi."

Khỉ con phản ứng mau lẹ, duỗi ra móng vuốt linh hoạt, trực tiếp chế trụ tay của ta.

Ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, con khỉ kia bỗng nhiên xảy ra biến hóa: Thân thể nho nhỏ kịch liệt bành trướng, rất nhanh phồng bằng đầu trâu, da nổ "Bành" nổ tung, huyết nhục sền sệt phun ra đi thật xa.

Ta có linh quang hộ thể, ngăn lại.

Mà ma vât quái dị giấu trong thân khỉ, cũng hiện hình dáng thật: Đầu dê thân người, giờ phút này đang phát ra sát khí nồng đậm.

Loading...