Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:21:14
Lượt xem: 1,948

Hoài Chỉ tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng mà hắn muốn nói lại thôi.

Biết là hắn sẽ chọn Minh Hoa, nhưng trong lòng ta cũng mong muốn nhìn thấy hắn do dự..

Ta không trách hắn, thế nhưng là, tim ta thật sẽ đau.

Nếu như, không có những chuyện kia phát sinh, Tư Hoành ngươi sẽ chọn ta đúng không?.

Biết nữ tử kia là ta, ngươi sẽ, chọn ta chứ?.

Quái vật đầu dê đem một đầu dây thừng đặc chế đang trói Minh Hoa ném cho Tư Hoành, nói xong chờ bọn họ chui vào khe hở, liền buông nàng ra.

Vì để biểu đạt thành ý, quái vật đầu dê làm chú đối với chính bản thân mình, nếu không làm theo ước định, hắn lập tức bỏ mình.

Nhóm Tư Hoành từ khe nứt rời đi, ta thì từng bước một đi vào khe nứt.

Chợt nhớ tới, hình như bản thân cũng đã từng nói "Ta sợ bóng tối." .

Khi đó, hắn đã là thủ lĩnh quân khởi nghĩa, tại một lần đại chiến thì đả thương đôi mắt.

Ta dùng vu thuật, đem ánh mắt của mình cho hắn.

Từ đây, thế giới của ta chỉ có màu đen.

Tư Hoành bề bộn nhiều việc, muốn thu lưu dân tạu biên giới, cũng phải nghĩ biện pháp cho các tướng sĩ ăn cơm no ...... Thời gian theo giúp ta, đã ít càng thêm ít.

Ta thường thường ở trong doanh trướng, cả ngày ngồi một chỗ..

Có một lần Tư Hoành trong đêm rảnh rỗi đến thăm ta, phát hiện ta khờ khạo ngồi một chỗ, liền hỏi, "Làm sao nàng không ngủ."

Ta nói, "Ta sợ bóng tối."

Cũng không nhìn thấy biểu tình của hắn, đột nhiên bị ôm vào trong ngực.

Trên thân nam tử không phải là hương tùng mát lạnh, mà là mùi mồ hôi nhàn nhạt, để cho người ta mười phần an tâm.

"Đừng sợ." Hắn khẽ hôn qua trán ta, "Nàng gọi một tiếng"A Hoành", ta sẽ lập tức xuất hiện tại bên cạnh nàng."

"A Hoành." "Ta đây."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"A Hoành." "Ta đây."

......

A Hoành ......

A Hoành, sẽ không ở đây nữa.

Ta đã bị hắn tự tay giao cho người khác mất rồi..

8,

Rơi xuống, ta chỉ cảm thấy mình đang rơi xuống không ngừng.

Sát khí quá nồng, mở mắt không ra, thấy không rõ hết thảy mọi thứ chung quanh.

Con mắt ta đau quá.

Có người từ phía sau níu tay của ta lại, tựa hồ muốn đem ta kéo trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-18.html.]

Gió thật to, nghe không rõ người kia đang nói cái gì.

Có phải là Hoài Chỉ, hắn đang cứu ta?

"Hoài Chỉ đúng không?"

Hay là ...... Tư Hoành.

Không biết rơi xuống bao lâu, có hai tay ôm lấy eo của ta, sau đó cẩn thận dìu ta đứng vững.

Hẳn là đến điểm cuối rồi.

Muốn nhìn xung quanh một chút, nhưng con mắt tựa hồ bị sát khí gây thương tích, ánh mắt quét qua, tất cả đều là một mảnh đen kịt..

Ta lại thành người mù lòa?

Ta bận bịu sờ về phía mắt, nhưng tay lại bị người bắt được.

"Đừng đụng, có máu."

Âm thanh quen thuộc, như mặt hồ trong gợn sóng, êm tai lại ôn hòa.

"Điện, điện hạ!"

Ta sửng sốt, đây là trò xiếc của ma tộc sao, thanh âm cũng bắt chước giống như vậy.

Hắn trầm thấp trả lời "Ừm" , sau đó ta cảm thấy ngón tay hơi lạnh của hắn thỉnh thoảng chạm đến mặt của ta, có thứ gì đó bao trùm lên mắt.

"Đau không?"

Thanh âm không có gì đặc biệt, nhàn nhạt.

Ngữ khí cũng bắt chước giống như vậy.

Ta lắc đầu, ngẩng lên đầu, hướng phía hắn nói chuyện, "Ngươi là Thánh chủ Ma vực?"

Động tác của đối phương dừng lại, hơn nửa ngày mới nói, "Ta là Tư Hoành."

Ta biết ngươi là Tư Hoành, thế nhưng ta làm sao biết được hắn là thật hay giả.

"Đi thôi, ta đã mang ngươi ra Hồng Phong cốc, cũng cần đưa ngươi an toàn trở về."

Trên tay đột nhiên bị nhét vào một dây vải, ta vô ý thức cầm lấy, nhắm mắt theo đuôi đi theo đối phương.

Trong lòng hốt hoảng, cảm thấy hắn là khả năng chính là Thánh chủ Ma vực, chứ không có khả năng hắn là Tư Hoành được.

Ta không phân rõ, từ khi bị quái vật đầu dê phun qua một ngụm hắc khí, chẳng những mất đi pháp lực, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm.

"Có bậc thang."

Hắn bỗng nhiên nhắc nhở.

"Ta biết."

Hắn tựa hồ nhìn ta một cái, "Ngươi làm thế nào biết."

"Nghe, thính lực ta rất tốt."

Ba kiếp mù loà, ta đã quen thuộc bóng tối, cho nên thính lực không tệ.

Loading...