HẮC NGUYỆT CHI QUANG HẬU CUNG - PHẦN 2 - Tiến cung

Cập nhật lúc: 2024-07-05 10:45:56
Lượt xem: 170

4.

Đích mẫu nghe lời Cao tiểu công công, liền xông ra nói: "Cao tổng quản, nha đầu này chỉ là con thứ, không thể lên mặt ở Tiêu gia, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Thái tử điện hạ?"

 

"Trưởng tỷ của nó, là báu vật của ta và phụ thân nó, từ nhỏ đã hiểu biết lẽ phải, thông minh lanh lợi, cầm kỳ thi họa đều tinh thông."

 

"Phù hợp hơn nha đầu này nhiều..."

 

Cao tiểu công công nghe vậy cười khẩy một tiếng: "Con gái của quan ngũ phẩm, là đích hay thứ thì có gì khác biệt?"

 

Lén lút nhìn Cao tiểu công công một cái, ta cảm thấy người này tuy tham lam nhưng lời nói cũng có lý.

 

Đích mẫu và phụ thân ta lại tỏ ra khó coi.

 

Cao tiểu công công có chút không kiên nhẫn.

 

"Được rồi, ta đã nói muốn chọn nàng, chính là nàng."

 

"Các ngươi chuẩn bị cho tốt, đừng để nàng thiếu một sợi tóc."

 

"Ba ngày sau, ta sẽ đích thân cử người đến đón!"

 

Cao tiểu công công vơ vét toàn bộ tài sản của cha ta, buông lời hung hãn rồi đi.

 

Đích mẫu túm lấy cánh tay ta, giật tóc ta và dùng những lời cay độc nhất để chửi mắng ta:

 

"Con tiện nhân này, không biết ăn may thế nào lại được Cao tiểu công công coi trọng, muốn đưa ngươi đến hầu hạ Thái tử điện hạ."

 

"Tất cả tài sản của nhà ta lại đổ vào tương lai của ngươi!"

 

"Bây giờ ta sẽ đánh ch/ết con tiện nhân này, đến lúc đó Cao tiểu công công đến, ta sẽ cho nữ nhi ta là Mẫn Mẫn đi!"

 

"Mẫn Mẫn là đích nữ của chính thất, thân phận cao quý, Thái tử điện hạ nhìn thấy nhất định sẽ thích!"

 

Đích mẫu đang nói chuyện thì một giọng nói vang lên từ ngoài cửa:

 

"Nương! Đừng!"

 

Người đến là đại tỷ của ta, cũng là thân sinh nữ nhi duy nhất của đích mẫu, Tiêu Mẫn Mẫn.

 

Đích mẫu nhìn thấy con gái mình, sắc mặt lập tức thay đổi.

 

"Mẫn Mẫn, con sao lại ra đây?"

 

"Nương không phải bảo con ở trong phòng nghỉ ngơi sao? Đừng để những kẻ tiện nhân này ảnh hưởng đến con!"

 

Đại tỷ nhìn ta một cái, rồi hạ giọng nói với đích mẫu:

 

"Nương, con nghe nói... Đông cung không phải là nơi tốt đẹp gì."

 

"Thái tử tính cách kỳ quặc, hung bạo, tính khí thất thường, lại thích nuôi dưỡng mãnh thú, những người hầu hạ không chu đáo đều bị làm thức ăn cho chó sói, hổ, báo."

 

"Những năm qua, Cao tiểu công công đã tìm không ít nữ nhân đưa vào cung cho hắn, nhưng đều là có đi không có về..."

 

Trưởng tỷ nói những lời này rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ.

 

Cơ thể ta không khỏi run lên.

 

Vậy nên, kết cục của ta là bị ném cho mãnh thú ăn thịt sao?

 

5.

Nhờ đại tỷ lên tiếng, đích mẫu đã từ bỏ ý định đánh ch/ết ta rồi để tỷ tỷ thay ta vào cung.

 

Trưởng tỷ là viên ngọc quý trong lòng bà ta, là thân sinh m/á/u mủ, không giống như những đứa con thứ xuất "hạ đẳng", "ty tiện" như chúng ta.

 

Ba ngày này, họ cho ta ăn uống ngon, chăm sóc chu đáo, còn cho ta chuyển từ căn phòng dành cho hạ nhân hẻo lánh sang phòng ở chính.

 

Lần đầu tiên trong đời, ta được ăn no, mặc y phục nguyên vẹn không vá, ngủ trên giường không trải rơm.

 

Để che giấu vết bầm tím trên người ta, đích mẫu còn bỏ ra số tiền lớn mua thuốc tan m/á/u bầm cho ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hac-nguyet-chi-quang-hau-cung/phan-2-tien-cung.html.]

Trưởng tỷ thân mật nắm tay ta, ôn nhu ôn ngữ cùng ta nói:

 

"Nghiên nhi, đến bên cạnh Thái tử, muội phải ngoan ngoãn, chớ nên khiến Thái tử sinh khí, liên lụy đến gia đình, biết không?"

 

"Tỷ biết phụ mẫu làm vậy là uất ức muội, nhưng muội cũng là khuê nữ nhà họ Tiêu, chúng ta thân là người Tiêu gia, làm gì cũng nên vì tiền đồ của Tiêu gia, chẳng phải sao?"

 

Nói rồi, còn đeo một chiếc vòng ngọc bích lên cổ tay ta.

 

Chiếc vòng này ta đã từng thấy, là vật phẩm hiếu kính mà phủ đệ của cữu phụ bên phía trưởng tỷ gửi đến, trưởng tỷ chê màu sắc già nua, cất trong phòng không đeo.

 

Nghe đồn giá trị ngàn lượng, giờ đây lại ban cho ta.

 

Da ta vốn trắng mịn, phơi nắng cũng chẳng sạm, xương cổ tay mảnh mai thon dài, chiếc vòng ngọc bích màu xanh lục này đeo trên cổ tay ta, lại càng làm nổi bật vẻ linh tú và thanh tao.

 

Trưởng tỷ thấy ta chăm chú nhìn, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia khinh miệt khó nhận thấy.

 

Ta cũng bất động thanh sắc, ẩn giấu đi hàn ý trong đáy mắt, nói một câu: "Đa tạ trưởng tỷ."

 

6.

Ba ngày sau, Cao tiểu công công đích thân đến đón người.

 

Hắn là tổng quản thái giám của Đông cung, ngày thường bận rộn không ngớt, có thể đích thân đến đón, xem như là thập phần coi trọng.

 

Đích mẫu cùng phụ thân ta thấp thỏm đẩy ta ra ngoài, trên mặt mang theo vẻ nịnh hót ti tiện và bất an.

 

Cao tiểu công công nắm lấy tay ta, liếc nhìn qua xiêm y trên người ta, cười cười, nhưng lại bắt gặp một vết bầm tím ở mặt trong cổ tay ta.

 

Những thương tích trên cơ thể ta đã phai đi khá nhiều, vết bầm này là do sáng nay ta bất cẩn va vào bàn trang điểm.

 

Sắc mặt Cao tiểu công công lập tức trầm xuống, giơ tay tát đích mẫu ta một cái.

 

"Bản tọa đã nói, không thể để nàng ta thiếu một sợi tóc! Các ngươi coi lời bản tọa như gió thoảng bên tai sao?"

 

Đích mẫu hung hăng mấy chục năm, chưa từng chịu qua đãi ngộ như vậy.

 

Nửa bên khuôn mặt sưng cao lên, tóc đang vấn trên đầu cũng bị đánh rối tung.

 

Đích mẫu oán độc nhìn ta, khóc lóc giải thích: "Cao tổng quản sáng suốt, ta mấy ngày nay đối xử với nha đầu này vô cùng tốt, ăn ngon mặc đẹp, không hề bạc đãi!"

 

Cao tiểu công công quay đầu nhìn ta, đôi mắt sắc bén như hồ nước lạnh, khiến ta rùng mình, nhưng lại cảm thấy an tâm kỳ lạ.

 

"Có phải vậy chăng?"

 

Ta run rẩy, cúi đầu không nói lời nào.

 

Cao tiểu công công đột nhiên đá đích mẫu một cước.

 

"Bản tọa vào cung hầu hạ Thái tử điện hạ từ năm bảy tuổi, những chuyện dơ bẩn trong cung này, bản tọa đã chứng kiến nhiều."

 

Đích mẫu ta kêu lên thảm thiết, phụ thân ta sợ hãi bò lăn bò toài trên đất, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.

 

"Nghĩa phụ bớt giận! Nghĩa phụ bớt giận! Là do thê tử của con không có mắt, xin người đừng tức giận, làm hỏng thân thể của mình!"

 

Nói xong, phụ thân còn không khách khí mắng chửi đích mẫu.

 

"Ta không phải bảo ngươi chăm sóc Nghiên Nghiên thật tốt sao, ngươi làm ra chuyện gì rồi!"

 

Đích mẫu ta không thể tin được nhìn phụ thân ta: "Lão gia, thiếp không có!!!"

 

Mọi người trong phủ Tiêu gia đều sợ hãi, từng người một ló đầu ra ngoài sân, vẻ mặt kinh hãi nhìn Cao tiểu công công đánh người, sợ rằng cơn giận này sẽ dính đến bản thân.

 

Nhìn đích mẫu, trong ánh mắt họ ít nhiều mang theo ý hả hê.

 

Nhưng Cao tiểu công công không hề cảm thấy hành động của mình có gì bất ổn.

 

Đánh xong người, hắn dùng khăn tay thêu tên mình để lau tay, vứt phịch xuống đất, nắm tay ta, kiêu ngạo đi ra ngoài.

 

"Đi!"

 

Ta vô thức thẳng lưng, mặc cho Cao tiểu công công nắm tay, dưới ánh mắt của mọi người trong Tiêu gia, rời khỏi nơi ta đã sinh sống mười lăm năm.

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện này tình tiết mới mẻ, câu chuyện rõ ràng mạch lạc. Phải chi tác giả viết thành truyện dài luôn thì đã hơn

    Rain 3 tuần trước · Trả lời

    Loading...