HẮC NGUYỆT CHI QUANG HẬU CUNG - PHẦN 3 - Gặp qua Phùng Lương Đệ

Cập nhật lúc: 2024-07-07 00:02:28
Lượt xem: 179

7.

Lên xe ngựa, Cao tiểu công công ngồi vị trí chủ tọa, thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cổ tay, ra lệnh ta: "Quỳ xuống."

 

Ta "phịch" một tiếng, quỳ xuống trước mặt hắn.

 

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn ta, hàng mi cong vút rõ ràng, mang theo nụ cười lạnh không chạm đáy mắt.

 

"Lợi dụng bản tọa, vui sao?"

 

Ta cả người run lên, cúi đầu không nói gì.

 

Hóa ra hắn đều biết rõ.

 

Cao tiểu công công trừng mắt nhìn ta, giọng điệu không thiện ý: "Ngươi là câm à?"

 

Ta siết chặt khăn tay, lí nhí trả lời: "Không có."

 

Cao tiểu công công lười biếng dựa vào ghế, lạnh lùng nói với ta: "Có tâm cơ là chuyện tốt, ở hoàng cung, kẻ không có đầu óc sống không được lâu."

 

"Nhưng bản tọa không thích bị người khác lợi dụng, lần này xem như ngươi mới phạm, ghi nhớ cho ta, sau này nếu dám có ý niệm xấu ..."

 

Nói đến đây, giọng hắn trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn ta, như con sói hung dữ.

 

Ta vội vàng gật đầu: "Đa tạ thân gia gia, Nghiên Nghiên lần sau không dám nữa."

 

"Thân gia gia?"

 

Cao tiểu công công khẽ cười khẩy, không sửa lại cách gọi này của ta.

 

Mặt ta đỏ bừng,

 

Hắn vừa mới nói, đừng tỏ ra thông minh ở trước mặt hắn.

 

*Ở đây ý là Nghiên Nghiên lỡ lanh miệng, gọi Cao công công là ông nội vì cha của Nghiên Nghiên gọi Cao công công là nghĩ phụ á.                                                                     

 

8.

Cao tiểu công công đưa ta về Đông cung, an trí ta ở một chỗ trong viện, chỉ phái một cung nữ chăm sóc ta.

 

"Mấy ngày nay, Thái tử đi Tây Sơn săn bắn, ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt."

 

"Đợi Thái tử điện hạ trở về, sẽ an bài chuyện ngươi thị tẩm."

 

Ta gật đầu, cố nén lại xúc động muốn kéo tay áo hắn, nhìn hắn rời đi, bỏ ta một mình ở nơi hoàn toàn xa lạ này.

 

Cung nữ bên cạnh thấy vậy, tiến đến đỡ ta.

 

"Cô nương, bên ngoài gió lạnh, chúng ta vào trong đi."

 

Ta gật đầu, theo nàng vào phòng.

 

"Ngươi tên gì, đừng gọi ta là cô nương, người nhà đều gọi ta là Nghiên Nghiên."

 

Cung nữ kia nói: "Cô nương nói đùa, nô tì không dám."

 

"Nô tì tên là Thải Nguyệt là Cao tổng quản đặc biệt dặn dò nô tì, phải hậu hạ cô nương chu đáo."

 

Thải Nguyệt hơn ta ba tuổi, tuổi tác tương đương nhị tỷ của ta, nhìn ra là một người lương thiện, chỉ là không hay nói chuyện với ta.

 

Ta cả ngày chỉ ở trong phòng, không có việc gì làm, có chút khó chịu.

 

Lúc ở phủ Tiêu gia, ta luôn là làm không hết việc.

 

Di nương ta mất sớm, đích mẫu lại quỷ quyệt, hay đánh mắng, trong số các nữ nhi của phụ thân, chỉ có trưởng tỷ là con của đích mẫu nên được sống sung sướng.

 

Chúng ta, những nữ nhi thứ xuất, không chỉ phải giặt giũ, nấu cơm, làm việc nặng nhọc, mà có lúc còn không có đủ cơm ăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hac-nguyet-chi-quang-hau-cung/phan-3-gap-qua-phung-luong-de.html.]

Nhị tỷ của ta, năm ngoái bị đích mẫu gả cho một gã góa bụa hơn ba mươi tuổi làm thê tử, để lấy một nghìn lượng bạc tiền sính lễ.

 

Cách đây không lâu, nghe nói nhị tỷ ta mắc bệnh cấp tính mà ch/ết, đứa bé năm tháng tuổi trong bụng cũng không không giữ được.

 

Ta sợ hãi vô cùng, nửa đêm lén lút khóc trong sân viện nơi nhị tỷ sinh thời từng ở, bị Trương di nương, thân mẫu của nhị tỷ, phát hiện.

 

Tay của Trương di nương rất ấm áp, thô ráp, rất giống tay của thân mẫu ta.

 

Bà nói: "Khó nhọc cho con còn nhớ đến con gái ta."

 

"Làm người là chịu khổ, nhị tỷ của con ch/ết rồi, ngược lại là giải thoát."

 

Mặc dù lúc nhị tỷ ta ch/ết, chỉ mới mười sáu tuổi.

 

Tối hôm đó, Trương di nương nắm tay ta, kể rất nhiều chuyện về nhị tỷ ta hồi nhỏ.

 

Cuối cùng, bà đưa cho ta một chiếc vòng tay bằng bạc, là của hồi môn của nhị tỷ.

 

"Đây là lúc an táng nhị tỷ, ta tháo từ tay nó xuống, con giữ làm kỷ niệm, đừng chê nó không may..."

 

Ta nắm chặt chiếc vòng tay, trong đầu nhớ lại những yêu thương và chăm sóc của nhị tỷ dành cho ta khi còn sống, ta gật đầu trong nước mắt.

 

Ngày hôm sau, người ta phát hiện Trương di nương treo cổ tự tử trên xà nhà trong phòng mình.

 

Đích mẫu chửi bới là xui xẻo, mắng Trương di nương là kẻ vong ơn bội nghĩa, nếu ban đầu không được bà nâng đỡ làm di nương, thì đến ch/ết vẫn chỉ là một nô tỳ hèn mọn.

 

Bà sai người dùng một tấm chiếu rách cuộn Trương di nương lại, vứt ra bãi tha ma ngoài thành.

 

Giống như lúc mẫu thân ta sinh con khó khăn, một x/á/c hai m.ạ.n.g, cũng bị bà ta vứt ra ngoài như vậy, phơi t/h/ây nơi hoang dã.

 

Lúc đó ta liều m.ạ.n.g bị đích mẫu đánh đập, chạy ra ngoài, đem chiếc vòng tay đó bán đi, mua một quan tài mỏng manh thu lại di hài của Trương di nương, chôn cất bên cạnh mộ nhị tỷ.

 

Như vậy, ba bà cháu bọn họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau.

 

9.

Đến ngày thứ ba, một cung nữ dẫn người đạp cửa xông vào.

 

"Nghe nói Cao tiểu công công từ đâu mang về một thứ gì đó không rõ, suốt ngày trốn trong viện không dám ra ngoài gặp người! Nhất định là một con quái vật xấu xí!"

 

Lúc đó ta đang ôm chân ngồi trên giường suy nghĩ về cuộc đời, bỗng nhiên một giọng nói the thé của phụ nữ vang lên từ trong sân.

 

Tiếp theo là tiếng cười đùa của một đám phụ nữ.

 

Ta nhíu mày, hỏi ra ngoài: "Ai vậy?"

 

Thải Nguyệt từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt lo lắng, nói với ta: "Không xong rồi cô nương, Phùng Lương Đệ dẫn theo một số thị thiếp khác của Thái tử điện hạ đến rồi."

 

"Lương Đệ?"

 

Ta nghiêng đầu suy nghĩ, sau này mới biết, cho dù Thái tử chưa lập chính phi, thì trong Đông cung này cũng có nữ chủ nhân.

 

Ngoài chính phi của Thái tử được gọi là Thái tử phi, các phi tần của Thái tử đều có vị phận phẩm cấp, theo thứ tự là Lương Đệ, Lương Viên, Thừa Huy, Chiêu Huấn, Phụng Nghi.

 

Phùng Lương Đệ này chính là Lương Đệ duy nhất trong Đông cung, là người phụ nữ tôn quý nhất dưới Thái tử phi.

 

Không giống như những nữ tử khác bị đưa vào Đông cung, Phùng Lương Đệ là tự nguyện vào Đông cung hầu hạ Thái tử.

 

Xuất thân của nàng ta không thấp, là con gái của Tam phẩm Hoài Hoa Đại Tướng Quân, con cháu nhà võ, là biểu muội của Thái tử.

 

Hoàng hậu nương nương, thân mẫu của Thái tử, chính là cô mẫu của nàng ta.

 

Với thân phận như vậy, theo lý mà nói, nàng ta có thể tùy ý chọn vị trí chính thê trong gia đình của các vương công đại thần trong triều đình, nhưng nàng ta lại muốn làm thiếp cho Thái tử.

 

Chỉ vì tính tình nàng ta kiêu căng, ương ngạnh, Thái tử không thích nàng ta, nàng ta liền dựa vào xuất thân và địa vị của mình, ngày ngày kiếm chuyện với các nữ nhân khác trong Đông cung.

 

Những năm qua, trong số những nữ nhân có đi mà không có về, ngoài bút tích của Thái tử điện hạ, chắc cũng không thể thiếu công lao của vị Phùng Lương đệ này.

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện này tình tiết mới mẻ, câu chuyện rõ ràng mạch lạc. Phải chi tác giả viết thành truyện dài luôn thì đã hơn

    Rain 3 tuần trước · Trả lời

Loading...