Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giang Tụng - Chương 8+9

Cập nhật lúc: 2024-07-16 09:23:54
Lượt xem: 931

 

Cuối cùng, ta cũng đợi được Chu Kỳ An.

 

Tiếng thái giám kéo dài vang lên: "Hoàng thượng giá đáo..."

 

Tuy nhiên mãi không thấy ai bước vào.

 

Chu Kỳ An cứ đứng mãi ở cửa.

 

Ngân Kiều với đôi mắt sưng như hai quả hạch đào, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, muốn vào thì vào, có gì mà không dám nhìn? 

 

"Nương nương lúc sinh thời rất yêu ngài, ngay cả khi trở thành ma, cũng sẽ không làm hại ngài đâu."

 

Câu nói đó như một cú đ.ấ.m mạnh vào sau gáy Chu Kỳ An, thân hình hắn lại lảo đảo một lần nữa, sắc mặt tái nhợt.

 

Tống Thư vội vàng đỡ lấy hắn: "Hoàng thượng..."

 

Chu Kỳ An gạt tay Tống Thư ra.

 

Hắn bước vào, đến bên ta:

 

"A Tụng."

 

Hắn khẽ nói.

 

Ngày thường, chỉ cần hắn gọi ta như thế, ta sẽ vui vẻ đáp lại: "Ừ!"

 

Nhưng lần này, ta không thể đáp lại Chu Kỳ An nữa.

 

"A Tụng." Chu Kỳ An vẫn kiên quyết gọi ta: "Nàng không thể c.h.ế.t được, nàng khỏe mạnh như vậy, vui vẻ như vậy..."

 

Bên cạnh, thái y kiểm tra cho ta, nhẹ giọng nói với Chu Kỳ An:

 

"Hoàng thượng, quý phi có lẽ qua đời do vết thương cũ tái phát.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

"Lưng nương nương có ba vết thương do tên b.ắ.n trúng, bả vai trái còn bị trúng một chưởng, chưởng đó rất gần tim."

 

Chu Kỳ An sững sờ.

 

Hắn biết những vết thương đó từ đâu mà có.

 

Vết thương do mũi tên trên lưng là vì chắn cho hắn khi cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị diễn ra.

 

Bả vai trái là khi nàng lặng lẽ đi ám sát gian thần, bị hộ vệ của đối phương đánh trúng.

 

Khi đó, Chu Kỳ An còn từng hỏi ta có đau không, ta chỉ vừa gặm đùi gà vừa lắc đầu: "Không đau, không đau, chàng xem ta ăn ngon uống ngon thế này, cơ thể rất khỏe mạnh!"

 

Thực ra làm sao không đau được?

 

Chỉ là ta không quen kể khổ ra thôi.

 

"Vết thương cũ, cộng thêm uất ức tích tụ, vi thần mạo muội đoán rằng Giang quý phi c.h.ế.t vì suy tim..."

 

Chu Kỳ An cúi đầu nhìn ta.

 

Hắn đưa tay ra, dường như muốn chạm vào mặt ta:

 

"Là trẫm..."

 

Là trẫm đã hại c.h.ế.t nàng.

 

Nhưng Chu Kỳ An không thể nói gì thêm, Ngân Kiều đứng dậy, chắn trước mặt ta: "Thi thể mang lại cái xấu, vì long thể của hoàng thượng, ngài không nên chạm vào."

 

Nàng ấy bảo vệ xác của ta, không để Chu Kỳ An chạm vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-tung/chuong-89.html.]

 

Hành động đó làm sắc mặt Chu Kỳ An lại tái đi một lần nữa.

 

Hắn biết Ngân Kiều hận hắn.

 

Ngay cả Ngân Kiều cũng hận hắn như vậy, huống chi là...

 

Hắn khàn giọng hỏi: "A Tụng trước khi đi, có oán trách trẫm không?"

 

Ngân Kiều im lặng: "Nương nương không có nhắc đến."

 

Nàng lấy ra một bức thư, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Đây là bức thư nương nương để lại cho hoàng thượng, ngài tự xem đi."

 

Chu Kỳ An cho lui hết mọi người.

 

Hắn một mình ngồi trong lãnh cung, bên cạnh xác của ta, mở bức thư ra.

 

【Ái như thiên sơn tuyết, kiều nhược vân gian nguyệt. Văn quân hữu lưỡng ý, cố lai tương quyết tuyệt.】

 

Đó là bài "Bạch Đầu Ngâm" bài thơ rất dài.

 

Tuy nhiên trên trang đầu của tờ giấy chỉ viết bốn câu này rồi không còn nữa.

 

Chu Kỳ An lật sang tờ giấy thứ hai.

 

【Xin lỗi, đoạn phía sau ta thực sự không nhớ được nội dung nữa. 

【Ta vẫn là có gì nói đó thôi. 

【Chu Kỳ An, ta thích chàng. 

【Cũng biết chàng không thích ta, nhưng không sao, cảm ơn chàng đã tốt với ta suốt những năm qua. 

【Ta biết mình không thể sống được nữa, nên để lại bức thư này, nói thêm vài lời với chàng. 

【Phía hồ Đông có một tảng đá lớn màu đen, ta thường ngủ trên đó, mỗi lần nằm lên đó đều thấy yên tâm, nên hy vọng chàng chôn nó cùng với ta, để ta luôn ngủ trên đó. 

【Trong cung ta không quen biết ai ngoài chàng, chỉ có Ngân Kiều luôn ở bên ta, bây giờ ta chỉ lo lắng cho nàng ấy. Hy vọng chàng cho nàng ấy ít bạc, rồi đưa nàng ấy ra khỏi cung, dù sao chàng cũng biết nơi cung cấm này thật sự không phải nơi để con người được sống tự do. 

【Haiz! Thật ra ta cũng lo lắng cho chàng. Sau này sẽ không còn ta thay chàng chắn mũi tên hay diệt trừ gian thần giúp chàng nữa, những ngày ta không thể bảo vệ chàng, chàng phải tự bảo vệ mình, làm một hoàng đế tốt, đừng gây thù chuốc oán nhiều như vậy. 

【Sau này không gặp lại nữa nhé! 

【Giang Tụng.】

 

 

Chu Kỳ An đọc xong thư của ta.

 

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của hắn.

 

Đột nhiên, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt ta.

 

Ta chợt nhận ra, Chu Kỳ An đang khóc.

 

Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn khóc.

 

Tại sao lại khóc? Rõ ràng là chính hắn nói, hắn yêu Tống Thư, tốt với ta chỉ vì ta giống Tống Thư.

 

Người không yêu c.h.ế.t rồi, cũng có thể buồn đến vậy sao?

 

Ta không hiểu, sư phụ cũng không dạy.

 

Không biết bao lâu sau, thái giám bước vào thông báo:

 

"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đột ngột đau tim, ngất xỉu rồi..."

 

Chu Kỳ An đứng dậy, vết nước mắt trên mặt đã khô, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.

 

"Trẫm biết rồi, ta sẽ qua ngay."

 

Nhìn đi, dù ta c.h.ế.t khiến Chu Kỳ An có chút đau buồn, hắn cũng vẫn sẽ đi tìm Tống Thư.

 

May thay, ta không còn bận tâm nữa.

Loading...